Bị tấn công bất ngờ, Trình Nặc giơ tay lên, định tát kẻ đối diện, nhưng trong tay cô đang cầm nửa cây kẹo bông gòn, mà Trần Trường Phong lại nhanh nhẹn né tránh, cú tát không rơi vào mặt anh mà cây kẹo bông lại dính vào tóc anh.
Trình Nặc bực bội nhìn anh: Anh cố ý!
Trần Trường Phong:
"Em nhìn thấy anh rồi sao? Hú hồn, vừa nãy, hình như anh tàng hình được đấy!"
Trình Nặc:
"Anh bớt diễn đi! Anh giả vờ đấy! Đồ tồi!"
Trần Trường Phong ngơ ngác, nhưng anh không nhịn được bật cười:
"Được rồi, anh giả vờ đấy, ai bảo em giả vờ không nhìn thấy anh trước!"
Trình Nặc không muốn gánh tội thay Lý Hạo Hành:
"Là em trai anh nghĩ ra, em chỉ phối hợp thôi."
Cô vừa dứt lời, Lý Hạo Hành và Trần Dịch An đi đến.
Em xin lỗi, anh cả. Kẻ chủ mưu xin lỗi rất nhanh chóng, Lý Hạo Hành và Trần Dịch An cúi người, đồng thanh nói.
Lý Hạo Hành ngẩng đầu, ôm lấy chân Trần Trường Phong:
"Em chỉ muốn trêu anh thôi mà, không ngờ anh lại tưởng thật. Anh cả, anh buồn à? Xin lỗi anh, ôm một cái nè, love you~"
Trần Trường Phong ghét bỏ đẩy cậu ra:
"Buông anh ra, ye anh hai của em đi."
Bị điểm danh, Trần Dịch An A một tiếng, dang hai tay:
"Có cần em ôm anh một cái không?"
Trần Trường Phong nhìn Trình Nặc, cô không cúi người, cũng không xin lỗi, bởi vì cô đã bị trừng phạt rồi, nên cô xoay người bỏ đi.
Trần Trường Phong đẩy hai cậu em trai ra, đuổi theo Trình Nặc.
Thật là, người nên ôm thì không ôm, người nên yêu thì không yêu, chỉ biết gây chuyện!
Trở về nhà từ du thuyền, trời đã rất muộn. Trần Trường Phong đi ngang qua phòng Trình Nặc, muốn bước vào, nhưng bị cô đóng sầm cửa trước mặt.
Anh sờ mũi, biết điều trở về phòng mình.
Sau đó, anh nằm trên giường, nhắn tin cho cô: Em giận à?
Trình Nặc không trả lời.
Trần Trường Phong:
"Anh sai rồi, anh sai rồi. Làm sao để em hết giận đây?"
Trình Nặc vẫn không trả lời.
Trần Trường Phong:
"Hiểu rồi, giờ anh cởi hết chạy một vòng sang phòng em nhé."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!