Chương 28: Tăng cược

Cách Trần Trường Phong dùng để khiến Lương Vân Thăng không liên lạc với Trình Nặc trong một tháng rất đơn giản, lại còn rất hợp pháp.

Công dân nhà họ Trần đã nhiệtình mời nhân viên thuế đến kiểm tra sổ sách của Lương Vân Thăng, đồng thời chủ động cung cấp thông tin của một vài studio liên quan đến Lương Vân Thăng.

Những năm trước, khi khu công nghiệp thu hút đầu tư có chính sách hỗ trợ, phương thức tính thuế khoán với thuế suất cực thấp, hiện tại đã chuyển sang tính thuế theo thực tế, studio trong giới giải trí chẳng có mấy ai chịu nổi cuộc kiểm tra, cứ kiểm tra là y như rằng có vấn đề.

Trần Trường Phong ném cho Lương Vân Thăng một quả bom hẹn giờ, đối phương quả nhiên không kịp trở tay, lại đúng vào dịp cuối năm, khắp nơi đều phải lấp liếm sổ sách, bận tối mắt tối mũi.

Trần Trường Phong cũng bận rộn công việc, chính vì bận rộn, nên anh sợ lơ là một chút, là Trình Nặc sẽ bỏ đi theo người khác, nên anh phải tìm chút phiền phức cho tình địch, phòng ngừa người khác cướp mất.

Trình Nặc không phải là người thích dựa dẫm, không nhất thiết phải có người ở bên cạnh. Lúc rảnh rỗi, cô rất thích đọc sách, đôi khi ở nhà, lúc Trần Dịch An luyện đàn, cô sẽ ngồi đọc sách, tắm nắng trên bệ cửa sổ ở phòng đàn.

Trần Trường Phong có lần đi công tác về sớm, nhìn thấy khung cảnh thanh bình của cặp trai tài gái sắc này, anh tức chết đi được, thậm chí anh còn suy nghĩ đến lời khuyên của bố:

Ngồi mát ăn bát vàng, tiêu hết tiền của gia đình, có lẽ có lợi cho sự phát triển của công ty hơn là việc anh vất vả kiếm tiền cho công ty.

Nhưng anh chỉ nghĩ vậy thôi, sau khi về phòng, thay quần áo, anh lại hăng hái làm việc.

Đã một tuần trôi qua kể từ khi lập vụ cá cược.

"Lương Vân Thăng không tìm em đúng không?" Trần Trường Phong hỏi Trình Nặc.

Nhìn vẻ mặt đắc ý của anh, Trình Nặc chỉ muốn đạp cho anh một phát:

"Không phải nói là một tháng sao, còn sớm mà."

Trần Trường Phong tự tin, không thèm tránh né Trần Dịch An đang chơi đàn, anh ngồi xuống bệ cửa sổ bên cạnh Trình Nặc, nhìn vào mắt cô, hỏi:

"Có muốn tăng thêm tiền cược không?"

Trình Nặc liếc nhìn Trần Dịch An, có chút xấu hổ:

"Có chuyện gì thì ra ngoài nói, đừng làm phiền Dịch An luyện đàn."

Được. Trần Trường Phong đi theo Trình Nặc ra ngoài, lúc đi ngang qua Trần Dịch An, anh vỗ vào đầu cậu một cái: Tập trung vào!

Trần Dịch An bực bội, rốt cuộc ai mới là người đang làm phiền cậu chứ!

Họ chỉ bước ra khỏi phòng đàn, đứng dựa vào lan can hành lang, vừa nhìn xuống phòng khách vừa tiếp tục trò chuyện.

Tuy rằng ở nhà họ Trần, Trình Nặc cảm thấy rất thoải mái, coi hai anh em Trần Trường Phong như người nhà, nhưng Trình Nặc vẫn cố gắng tránh ở riêng trong phòng với bất kỳ ai, đặc biệt là Trần Trường Phong, vì sợ bố mẹ Trần nhìn thấy sẽ nghĩ ngợi.

Trước đây, ở phòng đàn với Trần Dịch An thì khác, cửa phòng luôn mở, coi như là không gian chung.

Đứng ở vị trí này nói chuyện, không sợ bị người khác nghe thấy, cũng coi như là công khai, minh bạch, không mập mờ.

Có lẽ càng là lúc trong lòng không thoải mái thì càng muốn tỏ ra thản nhiên trước mặt mọi người.

Thực ra những gì họ đang nói đều liên quan đến chuyện tình cảm.

Trình Nặc hỏi Trần Trường Phong muốn tăng thêm tiền cược gì.

Trần Trường Phong muốn cô nói thích anh.

Trình Nặc trừng mắt nhìn anh.

Trần Trường Phong thỏa hiệp:

"Thôi được rồi, vậy em nói em có chút rung động với anh cũng được."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!