Chương 27: (Vô Đề)

Sau khi từ nhà Triệu Tông Kỳ trở về, Trần Trường Phong quyết định nói chuyện với em trai.

Tại phòng đàn, Trần Dịch An mới luyện đàn được năm phút, thì Trần Trường Phong đã lẽo đẽo đi theo, anh ngồi xuống ghế sofa phía sau cậu, chăm chú xem điện thoại.

"Anh, có chuyện gì vậy ạ?"

Trần Dịch An quay đầu lại nhìn anh, dừng luyện tập.

"Không có gì, em cứ luyện đàn đi, anh ngồi đây chơi game một lúc."

Trần Dịch An tiếp tục luyện tập, bù lại thời gian đi chơi hôm nay.

Trần Trường Phong ngồi nghiêng, vẻ mặt lười biếng chơi game. Tuy rằng anh không chú ý lắng nghe, nhưng anh vẫn nhận ra Trần Dịch An đang lơ đãng, đánh sai rất nhiều nốt.

Trần Trường Phong gõ chân nhẹ nhàng trên tấm thảm, tạo nhịp.

m thanh nhỏ bé đó khiến Trần Dịch An hoàn hồn, cậu tập trung luyện tập hết một tiếng đồng hồ.

Nốt nhạc cuối cùng vang lên, Trần Dịch An thở dài, đóng nắp đàn lại, đứng dậy, xoay người, dựa lưng vào đàn, hỏi Trần Trường Phong: Sao vậy anh?

Trần Trường Phong vẫn ngồi, ngẩng đầu nhìn cậu:

"Là anh muốn hỏi em bị sao vậy? Em đang đàn cái quái gì thế?"

Bị anh trai mắng thẳng mặt như vậy, Trần Dịch An xấu hổ, không lên tiếng.

Trần Trường Phong hắng giọng, ra dáng người anh cả, vào thẳng vấn đề:

"Sao nào? Nhớ người trong mộng không thể yêu được của em sao?"

Trần Dịch An không ngờ anh lại nói chuyện này, sự xấu hổ trên mặt cậu biến thành sự ngạc nhiên, đỏ ửng, sau đó lại tái nhợt.

Cậu bối rối một lúc, sau đó liền hiểu ý của Trần Trường Phong.

Còn chưa kịp nói, Trần Dịch An liếc nhìn, thấy một bóng người đi lên từ cầu thang, sau đó dừng lại ở đầu cầu thang.

Người đó đứng ở phía sau lưng Trần Trường Phong nên anh không nhìn thấy.

Trần Dịch An nuốt lời giải thích vào bụng, cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc:

"Anh biết rồi còn hỏi."

Trong lòng Trần Trường Phong giằng xé giữa hai cảm xúc quả nhiên là vậy và phải làm sao đây, cuối cùng anh nhíu mày hỏi:

Trần Dịch An:

"Gần đây thôi, chưa lâu."

Trần Trường Phong:

"Sao em lại có suy nghĩ này vậy? Em không thấy giống loạn luân sao?"

Trần Dịch An:

"Em cũng đang rất khó xử."

Trần Trường Phong:

"Vậy thì đừng khó xử nữa, hãy sống cho tử tế đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!