Chương 26: (Vô Đề)

Trần Trường Phong chạy trối chết khỏi phòng Trình Nặc. Trở về phòng mình, anh cảm thấy khô cổ, liền vặn nắp chai nước, tu ừng ực vài ngụm, sau đó cởi chiếc áo len ra, anh cảm thấy sàn nhà nóng như lò lửa.

Nghĩ kỹ lại, hình như Trình Nặc cũng không nói gì quá đáng, chỉ là vạch trần sự thật anh thích cô, mà sự thật này trước đây, bọn họ cũng đã nói ra rồi, chỉ là bầu không khí lúc đó không tốt lắm, còn lần này… hình như lúc  bọn họ cũng khá căng thẳng?

Sao tự nhiên lại mập mờ như vậy?

Hơn nữa, cuối cùng cô cũng không nói rõ mối quan hệ giữa cô và Lương Vân Thăng, sắp rồi là sao chứ?

Đầu óc Trần Trường Phong ngập tràn những câu hỏi, anh cân nhắc có nên đi uốn tóc xoăn kiểu Teddy hay không, như vậy những câu hỏi này sẽ được hàn chặt trên tóc luôn.

Câu nói đùa nhạt nhẽo của chính mình khiến anh bật cười, anh cũng không biết tại sao, chỉ là, cảm thấy rất vui vẻ.

Có lẽ là vì Trình Nặc đã thả thính anh.

Mấy ngày tiếp theo, Trần Trường Phong đều đến xem Trình Nặc biểu diễn.

Vé là do anh tự mua. Anh không gặp Lương Vân Thăng nữa. Tìm kiếm thông tin về Lương Vân Thăng trên mạng, anh chỉ thấy một số trang tin tức giải trí đăng bài về việc anh ta đến xem Trình Nặc biểu diễn.

Nhưng không hề liên quan đến scandal tình ái, bởi vì ngay cả ảnh chụp chung của hai người cũng không có.

Trình Nặc không trở về nhà họ Trần, Trần Trường Phong mỗi lần đợi kết thúc buổi biểu diễn, đều gửi cho cô một bức ảnh, báo rang anh đã rời đi.

Lúc là một chú gấu bông cầm một bông hồng, lúc là một bó hoa hồng được cắm vào hộp thư bên ngoài nhà hát, lúc là anh ngồi trên xe, tay cầm một bông hồng gấp bằng khăn giấy.

Nếu không phải đã quen biết Trần Trường Phong nhiều năm, Trình Nặc thật sự sẽ nghi ngờ có vị công tử đào hoa nào đang theo đuổi mình.

Hình như anh đột nhiên tỉnh ngộ, dạo gần đây, anh không nói những lời chọc giận cô nữa.

Con gái ai mà chẳng thích được nuông chiều? Cảm giác được người khác chiều chuộng thật sự rất tuyệt vời. Trình Nặc cảm thấy mình sắp gục ngã trước mưa bom hoa hồng của anh, trong lòng ngọt ngào như mật.

Buổi biểu diễn cuối cùng kết thúc, Trình Nặc bước ra từ hậu trường, đi đến chiếc xe mà Trần Trường Phong đã chờ đợi từ lâu.

Anh ngồi ở hàng ghế sau, bên cửa phải, thỉnh thoảng lại nhìn ra bên ngoài, thấy cô chạy đến, anh đẩy cửa xe ra, nhường chỗ cho cô.

Trong xe rất ấm áp, Trình Nặc mang theo cơn gió lạnh bước vào, hít hà, thở dài một tiếng.

Tài xế hỏi ý kiến của Trần Trường Phong xong liền lái xe về nhà.

Trình Nặc nghiêng đầu, đưa tay về phía Trần Trường Phong.

Trần Trường Phong nhìn cô, cũng đưa tay ra, vỗ vào tay cô một cái: Làm gì thế?

Trình Nặc hỏi: Hoa của em đâu?

Nếu như Trần Trường Phong có đuôi, chắc chắn lúc này cái đuôi đó đã vểnh lên trời.

Anh lấy bình giữ nhiệt trong giá đỡ, đưa cho cô:

"Trời lạnh thế này, các bà lão bán hoa đều về nhà hết rồi, lấy đâu ra hoa?"

Trình Nặc không tin lời anh nói, nhưng cô cảm thấy anh hay nổi hứng, nghĩ gì làm nấy, có lẽ là chán tặng hoa rồi.

Trong lòng cô có chút khó chịu, nhưng vẫn nhận lấy bình giữ nhiệt, vặn nắp ra, uống hai ngụm. Nhiệt độ vừa phải, không nóng miệng mà còn ấm người.

Trình Nặc lại cảm thấy Trần Trường Phong cũng tốt, chăm sóc cô rất chu đáo. Cô thậm chí còn nghi ngờ tên nhóc này có phải đang chơi chiêu gì đó, cố tình thả thính cô.

Ngon không?

Thấy Trình Nặc đóng nắp bình giữ nhiệt, đặt vào giá đỡ, Trần Trường Phong hỏi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!