Còn hai ngày nữa là đến tiết Tiểu Tuyết, cũng là sinh nhật của Trần Trường Phong.
Tên của anh được đặt theo một bài thơ về Tiểu Tuyết của Nguyên Trấn:
"Mãn nguyệt quang thiên hán, trường phong hưởng thụ chi" (Trăng đầy trời sông Ngân, gió dài lay cành cây).
Lần đầu tiên anh đọc bài thơ này cho Trình Nặc nghe là khi còn học tiểu học, Trình Nặc chẳng nhớ gì khác ngoài câu
"Trường phong hưởng thụ chi".
Rồi mùa đông năm ấy, anh nhận được món quà sinh nhật đầu tiên từ Trình Nặc
- một cành cây, một cành cây khô.
Không một cậu con trai nào có thể cưỡng lại một cành cây khô như như gậy, Trần Trường Phong đơn phương xác định đó là cành cây đẹp nhất trên thế giới, ngay cả gậy Như Ý của Tôn Ngộ Không cũng không bằng.
Trần Trường Phong vẫn lưu giữ cành cây đó cho đến tận bây giờ. Anh cất nó trong ngăn trên cùng của tủ trong phòng ngủ, thỉnh thoảng lại lấy ra vung vẩy
- anh còn học võ gậy Thiếu Lâm một thời gian vì cành cây này.
Trần Trường Phong lấy cành cây ra khỏi tủ, hình như sau khi về nước, anh vẫn chưa chạm vào nó. Màu sắc của cành cây đã nhạt đi, trông xỉn màu.
Nhưng khi nắm trong tay, anh vẫn cảm nhận được cảm giác quen thuộc, cành cây nhỏ nhắn hoàn mỹ nhất trên thế giới, một đầu to, một đầu nhỏ, đầu to tròn trịa, đầu nhỏ sắc bén như lưỡi kiếm.
Anh vung vẩy, nắm chặt trong tay, mạnh mẽ, sắc bén.
Cành cây nhỏ, cành cây nhỏ, thứ hoàn hảo nhất trên thế giới… Ối mẹ ơi!
Trần Trường Phong nhảy dựng lên, nhìn cành cây bị anh đập vào cạnh bàn gãy làm đôi, chết đứng tại chỗ.
Cành cây đó to gần bằng cây mía, sao lại gãy chỉ vì va vào góc bàn?
Trần Trường Phong bật hết đèn trong phòng, soi vết gãy của cành cây dưới ánh đèn sáng, suy nghĩ xem nên sửa chữa nó như thế nào.
Nửa tiếng sau, Trình Nặc nhận được di ảnh của cành cây.
Cô cũng không ngờ, sau nhiều ngày không liên lạc, câu đầu tiên mà Trần Trường Phong nói với cô lại là: Cành cây gãy rồi!
Đấy, cô đã nói rồi mà, cho dù hai người cạch mặt nhau, cũng không thể nào không nhìn mặt nhau được, bởi vì họ có quá nhiều kỷ niệm trong quá khứ.
Cũng giống như lúc này, chỉ có Trình Nặc mới hiểu được nỗi buồn của anh, chứ không phải nghĩ rằng anh bị thần kinh.
Trình Nặc cố gắng giúp anh bình tĩnh phân tích:
"Thời gian lâu như vậy rồi, nó mất hết nước, chắc chắn là giòn rồi, không chịu được va chạm đâu."
Trần Trường Phong đáp:
"Anh đã dán bằng keo siêu dính rồi, nhưng không dính được."
Trình Nặc suy nghĩ một lúc, hình như cô cũng không có cách nào. Cuối tháng, cô sẽ trở về Thượng Hải, chuyến lưu diễn đi được nửa chặng đường là giai đoạn khó khăn nhất, cô rất mệt mỏi, nhưng cô không bỏ mặc Trần Trường Phong, cô nói với anh:
"Gãy thì gãy thôi, sau này, em sẽ nhặt cho anh một cành cây khác."
Trọng điểm chính là chữ nhặt, nhất định phải là tác phẩm của thiên nhiên, phải có duyên phận mới được cây cối ban tặng một cành cây đẹp.
Lời nói của cô khiến trái tim bất an của Trần Trường Phong yên ổn trở lại.
Anh còn tranh thủ mặc cả:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!