Trần Trường Phong phun ngụm canh xa đến mức làm bẩn cả bát cơm trộn thịt nướng trước mặt Trình Nặc.
Anh lấy khăn giấy lau miệng, ho khan một tiếng, lắp bắp nói: "Nóng, nóng quá... để anh gọi cho em một phần khác."
Trình Nặc đẩy bát đá sang một bên, rút hai tờ giấy ăn lau sạch bàn, thản nhiên nói: "Không sao, vừa hay em thấy ngán, không muốn ăn nữa, em đổi sang đậu phụ trứng nướng."
Trần Trường Phong rót một ly nước đá, uống từng ngụm nhỏ, lén lút quan sát biểu cảm của Trình Nặc, trong đầu anh lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi của cô, cô ấy có ý gì?
Cô ấy nói đã từng nghĩ đến, chữ từng đó chỉ là thuận miệng nói ra, hay là chuyện đã qua rồi?
Trần Trường Phong chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về ngữ pháp, cấu trúc câu như vậy, kể cả khi thi tiếng Anh.
Trình Nặc gọi món xong, đặt điện thoại xuống, nhìn Trần Trường Phong im lặng kỳ lạ, cô thẳng thắn nói với anh: "Em thật sự đã từng nghĩ đến, mấy ngày hôm nay, em cũng đang suy nghĩ về chuyện này."
"Ồ." Trần Trường Phong lại uống một ngụm nước đá để che giấu sự lo lắng, "Vậy em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Trước khi trả lời anh, Trình Nặc hỏi ngược lại: "Anh có từng nghĩ đến chuyện đó không?"
Trần Trường Phong hiếm khi nghiêm túc như vậy: "Từng, từng nghĩ rất nhiều lần."
Trình Nặc mỉm cười, dùng nụ cười ngọt ngào nhất để nói ra những lời tàn nhẫn nhất: "Nghĩ đi nghĩ lại, em vẫn cảm thấy không phù hợp."
Nụ cười trên mặt Trần Trường Phong biến mất.
Trình Nặc nói: "Trần Trường Phong, chúng ta không hợp để làm người yêu."
Lòng tự trọng khiến Trần Trường Phong không thể cúi đầu, anh cứng miệng: "Vừa rồi, ý anh là, anh đã suy nghĩ rất nhiều lần, tại sao con người ta lại không thể yêu chính mình. Ha ha, nếu anh có thể làm bạn trai của chính mình thì tốt biết mấy, anh đẹp trai thế này cơ mà!"
Câu nói đùa nhạt nhẽo của anh không khiến ai bật cười, kể cả chính anh.
"Hừm…"
Ngồi trên máy bay, nhớ lại cảnh tượng này, Trần Trường Phong vẫn cảm thấy xấu hổ.
Anh đặt cốc nước xuống, vị trí bị bỏng bởi canh nóng vẫn còn hơi đau, anh đoán chắc phải mất hai, ba ngày mới khỏi.
"Do gặp luồng khí nhiễu loạn, máy bay sẽ bị rung lắc, đề nghị hành khách nhanh chóng về chỗ, thắt dây an toàn." Giọng nói từ loa phát thanh vang lên.
Trần Trường Phong cảm nhận được sự rung lắc của máy bay, anh đột nhiên nghĩ, nếu như máy bay gặp nạn, liệu Trình Nặc có hối hận vì những lời cô đã nói? Liệu cô có khóc lóc, năn nỉ anh làm bạn trai trước bia mộ của anh?
Sự rung lắc không kéo dài, máy bay ổn định trở lại. Bên ngoài cửa sổ tối đen, không nhìn thấy một tia sáng nào.
Xem ra, máy bay đã an toàn, Trình Nặc cũng không cần phải hối hận vì những lời tàn nhẫn kia nữa.
Nói một cách khách quan, thì những lời đó cũng không tàn nhẫn, thậm chí còn rất chân thành.
Trong nhà hàng ở khu trượt tuyết, chỉ có vài bàn khách, nhưng cũng không quá yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng nói chuyện của họ, nên Trình Nặc yên tâm trút bầu tâm sự.
Cô nói, cô cũng từng thắc mắc tại sao hai người không thể đến được với nhau. Cho đến khi Trần Trường Phong xuất hiện, cô dường như đã hiểu:
Anh luôn chậm một nhịp, bỏ lỡ khoảnh khắc quan trọng của cô.
Ngày hôm sau, khi tỉnh rượu, điều cô muốn là được thức dậy trong vòng tay anh, là sau khi cô giận dỗi bỏ đi, anh sẽ lập tức đuổi theo dỗ dành cô, chứ không phải là biến mất một cách khó hiểu, rồi chiến tranh lạnh.
Cô còn nói, trước đây cũng có rất nhiều lần như vậy, mỗi khi cô rung động trước anh, anh luôn bỏ lỡ thời điểm, khiến tình cảm của cô cũng tan biến như bong bóng xà phòng.
Cô còn kể về sinh nhật mười tám tuổi của mình. Hôm đó, món quà mà cô muốn tự tặng cho bản thân là nụ hôn đầu, cô đã chuẩn bị son môi vị dâu, dũng cảm lên kế hoạch dụ dỗ Trần Trường Phong vị thành niên giúp cô hoàn thành ước nguyện này. Đó là cách thăm dò tinh tế và trực tiếp nhất mà cô có thể nghĩ ra lúc đó.
Kết quả, Trần Trường Phong lại đi đánh nhau, đánh người ta nhập viện, bản thân thì bị đưa vào đồn cảnh sát, thậm chí còn không thể tham dự tiệc sinh nhật của cô.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!