Chương 2: Tiếp Quản

Cũng giống như việc Trình Nặc chỉ tùy tiện nói muốn công khai tỏ tình, lời nói của Trần Trường Phong cũng chỉ là buột miệng.

Sau khi bị Trình Nặc mắng cho một trận là đồ thần kinh, anh cười hì hì nói mình đã về đến nhà, sau đó cúp máy.

Trời còn chưa khuya, Trần Trường Phong nghĩ bụng đã lâu không về nhà, vừa bước vào cửa chắc chắn sẽ là khung cảnh ấm áp tràn ngập ánh đèn, cha mẹ hiền từ và anh em hòa thuận. Anh đẩy cửa nhà họ Trần, lớn tiếng gọi: Bố! Mẹ! Con về rồi!

Đáp lại anh chỉ có nụ cười và lời chào của người giúp việc.

Ngôi nhà vắng tanh lạnh lẽo khiến Trần Trường Phong cảm thấy trong lòng lạnh toát giữa mùa hè tháng Tám oi ả.

Anh à. Giọng Trần Dịch An từ trên lầu vọng xuống. Cậu vịn cầu thang, thò đầu ra nhìn Trần Trường Phong, giải thích:

"Mẹ đang họp ở công ty, bố đi công tác ngày mai mới về, còn Hạo Hạo thì đến nhà bà ngoại rồi."

Trần Trường Phong khẽ hừ một tiếng, cảm thấy phẫn nộ vì sự thờ ơ của mọi người trong nhà, anh bước lên cầu thang, đi đến bên cạnh em trai, vỗ vai cậu một cái:

"Vẫn là em có lương tâm, biết ngoan ngoãn ở nhà đón anh."

Vừa dứt lời, điện thoại của Trần Dịch An reo lên.

Cậu nghe máy, giọng nữ từ đầu dây bên kia truyền đến:

"Nhanh lên, tớ đến dưới nhà cậu rồi!"

Trần Trường Phong: ...

Trần Dịch An cười áy náy với anh trai:

"Hôm nay bạn học cùng lớp sinh nhật, em đi ăn miếng bánh kem rồi về."

Trần Trường Phong còn thể nói gì được nữa, chỉ biết dặn dò Trần Dịch An đừng có mà chơi khuya quá.

Đây chính là anh, Trần Trường Phong, địa vị của đứa con trai cả nhà họ Trần.

Cậu con trai đáng thương không ai yêu thương, hối hận lúc nãy đưa Trình Nặc về nhà, sao không nhân tiện vào nhà cô ăn uống gì đó, tìm một bộ phim xem.

Lúc này, đầu óc anh quay cuồng, nằm trên giường lớn cũng không ngủ được, cảm giác thật khó chịu, cứ như có người đang cầm búa gõ vào đầu anh vậy.

Anh thật sự không biết nên làm gì cho phải, liền gọi điện thoại cho Trình Nặc, rủ cô nói chuyện phiếm một lát, hoặc là để cô mắng cho mấy câu cho hả giận cũng được,

"Nói tiếp đi, anh thích nghe, thích lắm."

"Nghĩ hay quá ha, ai thèm mắng anh chứ."

Giọng nói của Trình Nặc vang lên từ điện thoại.

Trần Trường Phong than thở về bố mẹ

- hai con người cuồng công việc của mình:

"Bố anh cũng lớn tuổi rồi, sao không chịu nghỉ ngơi một chút nhỉ?"

Trình Nặc bênh vực cho bố Trần:

"Có lẽ chú Trần sợ tốc độ kiếm tiền của mình không bằng tốc độ tiêu tiền của anh, nên muốn để dành thêm chút gia sản."

Trần Trường Phong cứng họng.

Câu này bố anh thật ra đã từng nói rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!