Tầng trên có phòng dành riêng cho phù dâu phù rể. Trình Nặc say đến mức không nhớ nổi thẻ phòng của mình ở đâu, may mà thẻ phòng của Trần Trường Phong vẫn còn trong túi.
Hệ thống sưởi trong khách sạn ấm áp, Trình Nặc chỉ mặc một chiếc váy voan mỏng cũng thấy nóng. Sau khi theo Trần Trường Phong vào phòng, cô đá bay đôi giày cao gót, sau đó lao thẳng lên giường, khuỷu tay cong ra sau lưng để kéo khóa váy, bực bội muốn cởi bỏ chiếc váy vướng víu này.
Trần Trường Phong chỉ vào nhà vệ sinh, rửa tay, lúc quay ra, trên giường đã là một người phụ nữ chỉ mặc nội y màu trắng.
Anh đứng hình, nhìn thấy rèm cửa sổ đối diện vẫn chưa được kéo kín, anh vội vàng chạy đến, kéo rèm lại. Lưng áo sơ mi của anh ướt đẫm mồ hôi.
Anh tỉnh táo lại.
Anh đi đến bên giường, định đắp chăn cho Trình Nặc, sợ cô bị lạnh, nhưng cô nằm đè lên chăn.
Trần Trường Phong không biết phải làm sao.
Nếu như cô mặc quần áo, anh có thể bế cô lên, mở chăn ra, sau đó nhét cô vào trong.
Nhưng lúc này, anh chỉ có thể nhấc một góc chăn lên, nhẹ nhàng kéo vào trong. Khi kéo đến chỗ tay cô, không biết có phải cô muốn lật người hay không, anh còn chưa kịp dùng sức, cô đã xoay người, nằm ngửa ra.
Chúc mừng Trần Trường Phong đã chiến thắng thử thách không nhìn với thành tích 0,1 giây.
Anh cảm nhận được trái tim mình đập thình thịch, cũng chẳng còn tâm trí đâu mà nhét cô vào trong chăn nữa, anh ném nửa tấm chăn lên người cô, đắp cho cô.
Lần trước say rượu, cô cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trần Trường Phong đứng bên giường, nhìn cô cuộn tròn như một đứa trẻ, hai tay giơ lên, đặt bên tai, để lộ ra cổ tay trắng nõn, thật đẹp.
Hình ảnh thoáng qua vừa rồi hiện lên trong đầu anh, khiến hai tai anh đỏ ửng.
Để kiềm chế suy nghĩ đen tối của mình, Trần Trường Phong quyết định rời khỏi phòng, ra ngoài hít thở không khí trong lành.
Đầu tiên, anh quay lại sảnh tiệc, khách mời đã về gần hết. Anh đi chào hỏi cô dâu, chú rể, và bác Triệu, trò chuyện một lúc, sau đó tìm túi xách của Trình Nặc, mang đi.
Rời khỏi sảnh tiệc, anh đến phòng Trình Nặc, thu dọn quần áo của cô vào túi, sau đó mới xách túi về phòng mình.
Anh tưởng Trình Nặc sẽ ngủ ngon đến sáng, anh thậm chí còn nảy ra ý nghĩ đen tối, muốn ngủ chung giường với cô. Dù sao thì chiếc giường cũng rất lớn, dư sức cho hai người.
Không ngờ, vừa bước vào phòng, anh đã nhìn thấy Trình Nặc đang ngơ ngác ngồi trên giường, nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại nhìn anh, giọng nói khàn khàn: "Mấy giờ rồi?"
Chiếc chăn chỉ che đến bụng cô, tư thế ngồi này còn khoe đường cong của cô rõ ràng hơn so với lúc nằm.
Trần Trường Phong không dám nhìn nhiều, anh cúi đầu, xem đồng hồ: "Mười giờ tối rồi."
"Ồ." Nghe vậy, Trình Nặc thả lỏng người, ngã ra sau, lẩm bẩm, "Hú hồn, may quá, chiều mai một giờ phải tập luyện."
Có lẽ cô vẫn còn mơ màng, không nhớ rõ lúc ngồi dậy, mình đã di chuyển, lúc này, cô vô tư ngả người ra sau.
Ầm!
Cô đập đầu vào tường, kêu lên một tiếng, nước mắt giàn giụa.
Trần Trường Phong hoảng hốt chạy đến, đưa tay nhẹ nhàng sờ sau gáy cô, xem có bị sưng lên không, sau đó anh lấy vài tờ khăn giấy trên tủ đầu giường, lau nước mắt, nước mũi cho cô.
"Không có nước mũi!" Trình Nặc nhấn mạnh, đánh tay anh ra, không cho anh lau mũi.
"Hừm, đánh người tàn nhẫn thật đấy." Trần Trường Phong thu tay lại, đỏ mặt đi vứt rác, sau đó lấy một chiếc áo choàng tắm trong tủ ra, ném cho Trình Nặc, "Mặc vào đi."
Trình Nặc cúi đầu nhìn bản thân, mở chăn ra, khoác áo choàng tắm vào.
Giấc ngủ ngắn vừa rồi khiến cô cảm thấy không thoải mái, lúc này, cô đói bụng, đau đầu, khô cổ.
Vì vậy, cô nhìn Trần Trường Phong với ánh mắt hình viên đạn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!