Chương 11: (Vô Đề)

Lúc Trình Nặc đến phòng Trần Trường Phong, anh đang lấy quần áo trong vali ra để đưa cho người giúp việc.

Liếc nhìn Trình Nặc, anh cố tình chỉ vào vết thuốc trên vai áo, nói với người giúp việc:

"Chỗ này có giặt sạch được không nhỉ? Haizz, tiếc quá, đây là bộ đồ con mặc lúc bảo vệ luận án tốt nghiệp đấy."

Người giúp việc giơ chiếc áo lên, soi dưới ánh đèn xem xét:

"Chỗ này giặt sạch được mà."

Trần Trường Phong: ...

Dì giúp việc thật là không hiểu chuyện!

Đợi người giúp việc cầm quần áo đi rồi, Trình Nặc đã ngồi vào bàn máy tính, chơi game online.

Trần Trường Phong khoanh tay đứng sau lưng cô, giọng điệu không mấy vui vẻ:

"Em có biết phép lịch sự tối thiểu không vậy? Sao lại tự ý động vào máy tính của người khác, lỡ như trong đó có bí mật riêng tư của anh thì sao?"

Trình Nặc đang điều khiển chàng thợ sửa ống nước mặc quần yếm nhảy lên nhảy xuống, bật cười hỏi ngược lại:

"Có bí mật riêng tư sao anh không đặt mật khẩu? Tự mình ăn nói xấc xược, còn dạy em phải lịch sự, anh không thấy ngại à?"

Trần Trường Phong nhìn chằm chằm vào màn hình, Mario đang linh hoạt vượt ải, giống như đang nhìn thấy bàn tay của cô và Trần Dịch An linh hoạt nhảy múa trên phím đàn, tuy biết em trai mình không có gan dám cướp người yêu, nhưng anh vẫn cảm thấy ghen tuông, khó chịu.

Thấy cô chơi game chăm chú, Trần Trường Phong không lên tiếng, cho đến khi cô chết cả ba mạng, anh mới hỏi: Em đến đây làm gì?

Trình Nặc dùng chân đẩy mạnh, chiếc ghế xoay trượt về phía sau một đoạn, sau đó cô xoay người, đối mặt với Trần Trường Phong.

Mặc dù đang ngồi, phải ngẩng đầu nhìn anh, nhưng cô lại mang đến cảm giác áp đảo. Cô đưa tay ra: Quà của em đâu?

Trần Trường Phong vỗ vào tay cô một cái:

"Quà gì? Sao anh phải mua quà cho em? Anh đi công tác là để làm việc, làm gì có thời gian mua quà?"

Trình Nặc im lặng nhìn anh.

Trần Trường Phong cúi đầu, quay người, lấy ra một bó hoa hướng dương bằng len từ trong túi giấy trên bàn trà:

"Thôi được rồi, anh chịu thua em đấy, đây là đồ chơi anh mua cho Hạo Hành, nếu em thích thì tặng cho em."

Hứ, còn cứng miệng, làm sao Hạo Hành có thể thích mấy thứ hoa cỏ này chứ.

Trình Nặc nhận lấy bó hoa hướng dương, cô từng nhìn thấy những bó hoa làm từ len như thế này ở ven đường, trông rất đáng yêu.

Thân hoa hướng dương được cắm trong một chiếc giỏ hoa cũng được làm từ len. Trình Nặc cầm bó hoa lên, muốn xem kỹ cách người ta làm.

Kết quả, không thấy đầu mối nào, cô lại lôi ra một con ong mô hình giống y như thật.

A! Trình Nặc giật bắn mình.

Nhìn sang Trần Trường Phong, anh đang cười gian xảo, lùi lại vài bước, đề phòng cô đánh.

Trình Nặc đứng dậy, ném mạnh bó hoa vào người Trần Trường Phong, cô cũng không biết mình đã mắng anh những gì, chỉ biết lúc đó cô rất tức giận, hận không thể để con ong đồ chơi kia đốt cho mặt anh sưng vù lên.

Sao anh ta có thể trẻ con như vậy?

Mười ba tuổi đã lấy mấy thứ này ra dọa cô, hai mươi ba tuổi rồi mà vẫn giở trò cũ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!