Ánh nắng len lỏi qua khe hở của tấm rèm cửa sổ chưa được kéo kín, chiếu rọi lên chiếc giường lớn màu trắng muốt trong phòng khách sạn. Chiếc áo khoác ngoài nằm chỏng chơ trên sàn nhà.
Trên ghế sofa, một hộp bánh kẹo cưới được đóng gói tinh xảo đang mở nắp úp ngược nhưng bên trong chẳng còn một viên kẹo nào.
Trên giường, Trình Nặc mở mắt nhìn trần nhà để tỉnh táo hơn. Bên cạnh trống trơn, điều hòa trong khách sạn không biết đang bật chế độ nóng hay lạnh, thổi đến mức đầu óc cô choáng váng, tay chân nóng ran, nhưng gáy, vai và lưng lại lạnh toát.
Hôm qua là ngày cưới của bạn thân, vậy mà cô, với tư cách là phù dâu, lại lên giường cùng phù rể. Hơn nữa, người phù rể này lại chính là Trần Trường Phong
- người bạn thanh mai trúc mã mà cô đã quen biết hai mươi năm.
Trình Nặc lấy điện thoại ra, muốn lập tức kể cho bạn bè nghe về tình tiết khó tin này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cô không biết nên kể cho ai.
Cô không tiện nói với những người thân thiết với Trần Trường Phong, còn những người không thân thiết với anh, cô lại lười giải thích từ đầu, một câu chuyện động trời như vậy mà cô lại chỉ có thể tự mình thưởng thức.
Nếu đổi nam chính thì tốt rồi, trước giờ có chuyện gì bất tiện nói ra, cô đều có thể ngay lập tức kể cho Trần Trường Phong nghe, người bạn thanh mai trúc mã của cô.
Nghĩ ngợi một hồi lâu, căn phòng tối om vẫn im ắng.
Trình Nặc cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, Trần Trường Phong đâu rồi...
Tên nhóc này, phát hiện ra mình gây họa xong liền chuồn mất?
Trình Nặc ngồi dậy, chăn trượt xuống, cánh tay lộ ra ngoài liền nổi đầy da gà. Cô hắt hơi liên tục ba cái, trong lòng bực bội, xuống giường nhặt chiếc váy len dệt kim mặc hôm qua khoác lên người, rồi khoác thêm chiếc áo khoác dài rời khỏi khách sạn.
Trên đường lái xe về nhà, tâm trạng vẫn còn đang khó chịu, lúc đi qua ngã tư, bắt gặp hai đứa trẻ nắm tay nhau tung tăng chạy qua đường, người lớn đi sau liên tục gọi chúng đi chậm lại, chú ý an toàn.
Trình Nặc tay đặt hờ trên vô lăng, nhìn cậu bé cầm xiên kẹo hồ lô đút cho cô bé ăn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả. Cô bồi hồi nhớ lại thời điểm mình quen biết Trần Trường Phong, hình như cũng tầm tuổi này thôi, bốn tuổi, trong đám cưới của bố mẹ cô được tổ chức trên bãi biển.
Hộp Pandora của ký ức một khi đã được mở ra thì thật khó đóng lại. Câu chuyện của cô và Trần Trường Phong, nếu kể từ lần
"anh hùng cứu mỹ nhân" bên bờ biển năm đó thì e rằng có kể ba ngày ba đêm cũng chẳng hết chuyện.
Những ký ức ấy vừa vụn vặt, vừa phức tạp, rất nhiều chi tiết chỉ hiện lên trong một số tình huống đặc biệt mà Trình Nặc vô tình nhớ lại, nếu bảo cô phải kể lại một cách rõ ràng, mạch lạc theo trình tự thời gian, e rằng cô cũng chẳng biết phải bắt đầu từ đâu.
Có thể nói, người đàn ông này chưa từng vắng mặt trong suốt những năm tháng tuổi trẻ của cô.
Nói đến chuyện yêu đương thì có lẽ là sau khi anh ấy trở về nước lần này, mối quan hệ của hai người mới bắt đầu có chút thay đổi.
Ba tháng trước, tại bữa tiệc từ thiện.
Trình Nặc trốn trong góc nhắn tin cho quản lý Kiều An Na, phàn nàn rượu vang trong bữa tiệc giống như rượu giả công nghiệp, chát đến tê cả đầu lưỡi.
Cô vừa xem điện thoại, vừa dùng khóe mắt quan sát xung quanh, đề phòng trường hợp có người chào hỏi mà mình không để ý, đồng thời cũng để nắm bắt động tĩnh của Lương Vân Thăng.
Những người đến dự tiệc tối nay đều là những nhân vật nổi tiếng và giàu có, cô chỉ là một diễn viên nhỏ bé, cũng nhờ ánh hào quang của bộ phim mới đoạt giải gần đây mới may mắn nhận được thiệp mời.
Nghe nói Lương Vân Thăng cũng sẽ đến dự, trái tim đang thầm thương trộm nhớ của Trình Nặc liền bồi hồi xao xuyến. Cô nghĩ, dù chỉ được ở bên cạnh anh thêm một phút giây thôi cũng tốt.
Kiều An Na hiểu rõ tâm tư của cô bạn thân, cũng chẳng buồn can ngăn, chỉ nhắc nhở cô phải cẩn thận, đừng làm gì quá lố rồi mất mặt trước mọi người.
Cuối cùng thì ánh mắt Trình Nặc cũng bắt gặp hình bóng Lương Vân Thăng. Hôm nay anh đi một mình, đang đứng trên sân thượng, nhìn từ phía sau dường như anh đang hút thuốc.
Trình Nặc bưng ly rượu vang đỏ mà chính cô cũng chẳng thèm uống lên, bề ngoài toát ra vẻ bình tĩnh, thản nhiên nhưng thực chất trong lòng đã muốn chạy ngay ra ban công.
Cạch một tiếng, cửa ban công bị cô đóng lại sau lưng.
Nghe thấy tiếng động, Lương Vân Thăng quay đầu lại, tay che điếu thuốc đang cháy dở, nhận ra Trình Nặc, anh mỉm cười với cô: Sóng Nhỏ đấy à.
Sóng Nhỏ vừa là biệt danh, vừa là nghệ danh hồi bé của Trình Nặc. Cô từng là sao nhí, bộ phim điện ảnh đầu tay đã giúp cô trở thành con gái quốc dân được mọi người yêu mến.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!