Chương 50: (Vô Đề)

Editor: Muscat

Sau khi ra khỏi cửa, tiếng chuông càng rõ ràng.

Toàn bộ thôn trang bị bao phủ trong bóng tối cùng ánh trăng, không hề có tiếng động nào, cứ như thôn không có người sống, yên tĩnh đến đáng sợ.

Những người đó đi chậm nên bọn họ rất dễ dàng đi theo phía sau.

Người dân trong thôn mặc quần áo như bình thường, thứ duy nhất không giống chính là mặt nạ trên mặt, trời tối thậm chí nhìn không rõ ngũ quan, giống như ác quỷ đến từ địa ngục.

Càng đến gần, tiếng chuông càng rõ ràng.

Tiếng gió vang vọng cả núi rừng, một phút cũng không ngừng nghỉ, vốn dĩ nơi này cũng chỉ có một thôn, vô cùng trống trải, dĩ nhiên âm thanh sẽ truyền đi xa hơn, mà càng gần bờ sông, nhịp điệu của tiếng chuông cũng dần dần nhanh hơn.

Xuyên qua rừng cây, ba người đều không nói gì.

Bóng cây cối đổ trên mặt đất, uốn éo quỷ dị, giống như mấy con rối gỗ, chân dẫm vào lá rụng dưới đất làm phát ra âm thanh nhỏ, nhưng những người dân đi ở phía trước dường như không nhận thấy được âm thanh ở phía sau, tiếp tục bước đi về phía trước.

Tim của Lưu Huyên gần như muốn nhảy ra ngoài.

Cảnh tượng này quá mức kích thích.

Cô cảm giác như mình đã từng mơ thấy, chỉ là trước nay cô không để tâm đến.

Chính là trong đêm trước khi xuất phát, cô mơ thấy cảnh tượng tối đen giống vậy, cô mang mặt nạ đi trên đường, nhưng đích đến là nơi nào thì cô không biết, cuối cùng cứ như vậy tỉnh lại.

Bây giờ cô chợt vui mừng vì mặt nạ không ở bên người mình.

Trước mắt tất cả đều rõ ràng, người trong thôn trang đúng là bởi vì có mặt nạ mới có thể đi về phía trước, cô nếu cũng có cái đó ở bên người, chỉ sợ cũng đi theo vào trong đó, gia nhập vào đội ngũ ấy.

Ngẫm lại giống như là kề cận cái chết bị kéo trở lại.

Lưu Huyên nhịn không được lên tiếng: "Tới cầu đá rồi.

"Bọn họ đang đứng ở bờ sông, trên cầu từng người dân trong thôn đi nối tiếp nhau, xếp hàng đi qua cầu, sau đó biến mất ở khu rừng đối diện. Thời Thích đứng tại chỗ, nhìn một lát nói:"Lát nữa có lẽ sẽ nhìn thấy những thứ khác nữa, không được lên tiếng."

Ninh Mông gật đầu.

Lưu Huyên ngay cả lời nói vừa rồi cũng không nói hết, đám người này, như là đến ngọn núi đối diện để chịu chết, còn mang mặt nạ quỷ dị.

Không biết ở ngọn núi đối diện có thứ gì, ngay cả tiếng chuông cũng không biết là từ đâu truyền tới, vang vọng khắp bầu trời.

Ánh trăng đã ẩn vào mây đen, toàn bộ mặt sông cùng cây cầu đá đen kịt một mảng.

Thời Thích từ lúc thấy những người đó không phản ứng, liền lấy di động ra chiếu sáng, ánh đèn tuy rằng không sáng lắm, nhưng vẫn có thể thấy được đường đi.

Ninh Mông nhìn đoàn người phía bên kia đi mãi vẫn chưa tới, đột nhiên nói: "Bọn họ đường cũng không thèm nhìn, mà không té ngã, thật là thiên phú dị bẩm."

Thời Thích quay đầu hỏi: "… Cậu nhìn cả buổi mà chỉ cho ra được kết luận như vậy thôi sao?"

Ninh Mông bị cậu nói thì đỏ mặt, ngay tức khắc hỏi lại: "Vậy cậu phát hiện ra cái gì?"

Thời Thích ngừng nửa phút mới trả lời: "Không phát hiện cái gì."

Ninh Mông: "……

"Tên khốn này! Làm cô chờ đợi chỉ để nghe câu này của cậu thôi sao. Đang nói chuyện thì người cuối cùng trong đoàn đã đi qua cầu đá, ánh mắt Thời Thích ngưng đọng, nói:"Có thể đi rồi.

"Ninh Mông cùng cậu lên cầu đá, nhưng cảm giác khác hẳn lúc chiều, cái cảm giác lành lạnh này như muốn len lỏi vào trong thân thể. Hiện tại thân thể cô vốn dĩ là âm, những tà vật thường rất thích thân thể này, cô phải chịu đựng nhiều hơn so với người bình thường. Cũng may bên này còn có thể chịu đựng. Qua cầu đá thì tiếng chuông có vẻ như càng vang to hơn, đến mức lỗ tai đau nhức, sau đó quen dần thì mới đỡ hơn một chút. Lưu Huyên chen đến bên cạnh Ninh Mông, nhỏ giọng hỏi:"Đàn chị, chị có thể nghe được tiếng chuông sao? Giống như có người đang rung chuông."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!