Editor: Muscat
Ninh Mông có tật giật mình, bị cháu trai bắt quả tang đúng là quá xấu hổ.
Vừa nãy cô còn cùng Khâu Khả Khả kêu lớn tiếng như vậy, nếu về sau bị cậu biết, chẳng phải là hủy hoại hình tượng nghiêm trọng rồi sao.
Ninh Mông sửa sang lại hình tượng một chút, hỏi: "Thời Thích, sao cậu lại ở đây?"
Thời Thích nói: "Nhìn cái là biết rồi."
Ninh Mông: "……
"Câu trả lời đúng là đau lòng thật. Tiếng bước chân nhỏ từ phía sau dần dần truyền tới, hai nữ sinh từ nhà vệ sinh đi tới. Sắc mặt Lưu Huyên vô cùng khó coi, chất vấn nói:"Mấy chị nghe lén sao?
"Chuyện này cô không dám nói cho ai cả, giấu hết trong lòng, tối hôm nay do bị cô bạn cùng bàn ép quá mới nói ra, không nghĩ rằng thoáng cái đã bị nghe lén. Cô bạn ngồi cùng bàn nhìn thấy là đàn chị khối 12, nghĩ đến chuyện lúc trước, có chút khó hiểu:"Hai chị vì sao quan tâm chuyện của Lưu Huyên vậy?"
Khâu Khả Khả xoay người nói: "Hai em lúc đầu đột nhiên nói to như vậy, ai mà chả tò mò bước lại đây nghe chứ.
"Cô vốn dĩ có tính tò mò rất nặng, mà còn tối muộn như vậy chứ. Ninh Mông kêu cô, giải thích nói:"Bọn chị không phải cố ý. Lúc đầu hai người cãi nhau nên cho rằng đã xảy ra chuyện gì, sau đó thì nghe được.
"Lưu Huyên không nói gì. Ngay từ đầu đúng là giọng nói của các cô khá lớn, bị chú ý tới cũng không lạ, chỉ có thể nói các cô quá sơ ý. Ninh Mông cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi:"Lưu Huyên, mấy lời mà em vừa nãy nói với bạn là sự thật sao?
"Trên khuôn mặt có mặt nạ, hơn nữa là còn sống, hoa văn có thể nhúc nhích… Sao nghe giống như mấy chuyện ma quái ngày xưa vậy. Lưu Huyên nói:"Chuyện này không liên quan gì đến mấy chị."
Ninh Mông ngửi thử, không ngửi ra được trên người cô ấy có mùi gì đó, ngược lại hỏi hệ thống: "Trên người cô ta có tử khí sao?"
Hệ thống nói: "Có mà, chính là khí đen mà cô thấy đấy."
Sợ cô không hiểu, hệ thống nhanh chóng giải thích:
"Tử khí, đương nhiên là hơi thở của người chết. Có chút giống oán khí, nhưng cũng có điểm khác nhau, ngửi không khác gì mùi hôi thối. Tử khí bám vào mà có mùi nồng, chứng minh người đó cách cái chết không còn xa nữa."
Trong mắt Ninh Mông, khuôn mặt của Lưu Huyên đã không còn thấy rõ, tầng khí đen lượn lờ xung quanh càng đặc, sắc mặt vô cùng tối tăm và u ám.
Nếu không phải lúc trước đã gặp qua cô ấy, cô tuyệt đối sẽ không tin một nữ sinh bình thường sẽ biến thành bộ dạng này.
Thời Thích kéo Ninh Mông đến cạnh mình, nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Vậy sao? Xem ra cô ấy cũng không cần giải quyết chuyện mặt nạ đâu.
"Khâu Khả Khả yên lặng nhìn người đang đứng bên cạnh mình bị kéo qua chỗ cậu ấy. Lưu Huyên không thể tin được trừng to mắt:"Anh biết cách giải quyết sao?"
Cô bạn ngồi cùng bàn bình tĩnh hơn so với cô ấy, lễ phép nói: "Đàn anh biết cách cứu bạn của em sao? Chuyện này có thể bình yên giải quyết sao?
"Lúc đầu cô không tin, nhưng bây giờ nghĩ lại, Lưu Huyên căn bản không cần thiết phải lừa cô, hơn nữa mấy ngày nay trong mắt cô, nếu không phải sợ hãi tới cực điểm thì sẽ không như vậy. Ninh Mông túm ống tay áo Thời Thích:"Cậu… Lần trước sắc mặt của cậu không tốt lắm."
Không nghĩ rằng cô nói như vậy, Thời Thích ngẩn ra sau đó bỗng nhiên mỉm cười, nhỏ giọng nói: "Chỉ là khi đó cảm thấy không thoải mái mà thôi."
Cậu xoay người về phía Lưu Huyên, trở về khuôn mặt lạnh nhạt: "Tôi muốn biết tất cả mọi chuyện."
Lưu Huyên có chút không tin, cô bạn ngồi cùng bàn nhỏ giọng khuyên nhủ: "Còn nước còn tát, tớ đã sớm nghe bạn học nói, trong nhà đàn anh khối 12 này không bình thường, không chừng biết gì đó.
"Cô nói như vậy cũng là tâm lý an ủi. Lưu Huyên cuối cùng cũng đồng ý, cô nói:"Tìm phòng trống đi, ở đây em không nói được, hy vọng mấy anh chị có thể tin tưởng em.
"Trường học mỗi tối đến 12 giờ mới đóng cửa, hiện tại mới 10 giờ, bọn họ còn nhiều thời gian. Vắng vẻ, lại đen như mực, nhìn rất đáng sợ. Ninh Mông lén hỏi Thời Thích:"Cậu thật sự muốn đi sao?
"Chuyện này cô không giúp được gì, nhưng cũng không hy vọng cháu trai bị thương, dù sao bảo vệ chính mình mới là biện pháp tốt nhất, chỉ có thể nói bản thân ích kỷ. Thời Thích nhíu mày, nhanh chóng triển khai, cứng rắn nói:"Nếu đã là bạn học, hỗ trợ lẫn nhau là việc nên làm.
"Khâu Khả Khả bĩu môi, rõ ràng nghĩ một đằng nói một nẻo. Cô chỉ là người đứng xem, Thời Thích khẳng định không phải bởi vì lý do này mới làm, cô sớm đã nhìn thấu mọi chuyện. Bọn họ tới lớp của Lưu Huyên, người ở đó đã về hết, người về cuối cùng đã được Lưu Huyên dặn dò không cần khóa cửa, cho nên bật đèn lên là được. Đám người ngồi ngay ngắn, Lưu Huyên ngẫm nghĩ, nói:"Em…"
Cô nói xong từ đầu tiên rồi ngừng lại, suy nghĩ vài phút mới một lại mở miệng nói: "Vẫn là kể từ một tháng trước đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!