Chương 44: (Vô Đề)

Editor: Muscat

Người giấy đó thật sự rất nhỏ, chỉ to bằng bàn tay.

Đối mặt với tay của Thời Thích, nó chỉ có thể bất lực giãy giụa.

Ninh Mông giải cứu chúng nó khỏi tay của cậu, hai người giấy nhỏ nhanh chóng né xa Thời Thích, nép vào bên cạnh cô, nằm vào bàn tay cô lén nhìn cậu.

Cô thì thầm nói:

"Đừng trêu chọc cậu ấy."

Lỡ như cậu ấy không vui lại thiêu chúng nó, vậy thì gay go  rồi, về sau muốn tìm cũng không biết đi đâu mà tìm nữa.

Thời Thích: …

Giọng cô nói không nhỏ, cậu có thể nghe thấy hết.

Ninh Mông hoàn toàn không biết gì, chơi đùa với người giấy, nhìn về phía Văn Sinh:

"Vậy hai người dự định về sau sẽ sống như thế nào?"

Bọn họ dựa vào người giấy bắt thỏ hoang mà sống, giờ lại không định làm người giấy nữa, về sau chắc chắn không thể sống tiếp được.

Văn Sinh nói:

"Một chú cảnh sát tốt bụng giới thiệu cho tôi một đoàn múa rối bóng, làm ăn chân chính, bên trong đang nhận học viên, ông nội muốn cho tôi vào đó, tôi đã thi đậu rồi."

Cậu đã cùng ông nội học múa rối bóng từ nhỏ, dĩ nhiên là có bản lĩnh của mình, chẳng qua là rất ít dùng tới, hơn nữa cũng chỉ thuộc loại bình thường.

Đoàn múa rối bóng này là đoàn chân chính, bên trong dùng toàn là con rối có chất lượng rất tốt, không giống như mấy cái mà cậu đã từng thấy trước đây.

Về sau cậu muốn học thêm nhiều kịch hơn, còn học cả kỹ thuật biểu diễn nữa, thời gian học việc cũng có tiền lương, cũng đủ để nuôi sống cậu và ông nội.

Ninh Mông gật đầu:

"Như vậy cũng khá tốt."

Tốt hơn là việc lưu lạc bên ngoài, nếu lại bị người khác biết hai người họ có kỹ thuật như vậy, chỉ sợ lại xảy ra chuyện không hay.

Văn Sinh thẹn thùng cười:

"Sau này tôi tuyệt đối giấu kín chuyện của ông nội, sống để bụng, chết mang theo, sẽ không có người nào khác biết."

Ông nội không nói, cậu không nói, đám người kia đã vào tù, không ai có thể uy hiếp bọn họ, ra lệnh bọn họ làm việc nữa.

Kỳ thực bọn họ muốn xin lỗi hai nữ sinh kia, nhưng nếu nói ra chắc chắn bọn họ sẽ biết nguyên nhân, cuối cùng vẫn quyết định để chuyện này qua đi.

Bên ngoài sắc trời đã tối đi.

Văn Sinh chủ động mở miệng:

"Tôi phải về chăm sóc ông nội… Cảm ơn hai người đã giúp đỡ."

Nếu không có bọn họ, chỉ sợ cậu và ông nội giờ vẫn còn bị những người đó khống chế, ngày ngày ở trong bóng tối vẽ người giấy, làm chuyện xấu.

Nhớ lại những ngày tháng đó, trong lòng cậu vẫn còn thấy sợ hãi.

Ninh Mông mỉm cười:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!