Editor: Muscat
Một người mà chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi đã bị người giấy xé rách da mặt.
Vô cùng đẫm máu và tàn nhẫn, phía dưới sân khấu bắt đầu toả ra mùi máu tanh nhè nhẹ, cùng bộ thi thể không dám nhìn thẳng vào kia, làm người khác buồn nôn.
Có lẽ mấy người đó cũng không ngờ sự việc lại xảy ra như vậy, cứ nhìn chằm chằm vào thi thể người đàn ông có sẹo, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Một lát sau, một người đàn ông bò sang một bên, lắp bắp nói:
"Tam Tử… Đại ca anh ấy chết rồi…"
Người đàn ông đầu trọc sắc mặt dữ tợn ở bên cạnh, đẩy tên đó ra, nói lớn:
"Mẹ nó mắt tao đâu có mù mà không nhìn thấy, cần mày nói sao?"
Ông ta trở mình đứng dậy, cẩn thận nhìn chằm chằm cậu thiếu niên trước mắt, thấy cậu ấy còn lấy tay che mắt của cô gái ở phía sau, bộ dạng lạnh lùng thờ ơ.
Ngẫm nghĩ, ông ta hỏi:
"Có phải là do mày làm hay không hả?"
Rõ ràng lúc trước vẫn còn bình thường, sau khi người giấy này được ông lão làm xong thì lập tức sẽ nghe theo lệnh của bọn họ, bây giờ ông lão tuy rằng đã hôn mê, nhưng nó vẫn còn có thể nghe lời bọn họ.
Vừa rồi đột nhiên không có phản ứng gì, trong chớp mắt đã giết chết đại ca của họ, ông ta cũng chưa kịp ra lệnh, chắc chắn là có người khác nhúng tay vào.
Nhớ tới trước đó, hình như đã nhìn thấy nam sinh này niệm gì đó trong miệng, không nghe rõ, không chừng chính là cậu ấy làm.
Thời Thích không lên tiếng, khuôn mặt thờ ơ.
Phản ứng này ở trước mắt bọn họ chính là ngầm thừa nhận, nhất thời tức giận muốn giết chết cậu, nhưng họ không dám tiến lên, cuối cùng chỉ có thể tập trung ánh mắt trên người nữ sinh phía sau.
Ninh Mông nắm lấy bàn tay của Thời Thích:
"Giờ tôi có thể nhìn được không?"
Thời Thích nói: Không thể.
Ninh Mông: … Tủi thân thật.
Hệ thống đành phải lén phát sóng trực tiếp cho cô:
"Người đàn ông có sẹo trên mặt bị người giấy giết chết, mấy người khác đang nhìn chằm chằm cô, chỉ sợ bọn họ muốn ra tay với cô đó."
Nghe giọng nó có vẻ rất phấn khích…
Ninh Mông lùi lại một chút là có thể nhìn thấy cảnh tượng chung quanh, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt cô chính là thi thể máu thịt lẫn lộn đang nằm trên mặt đất.
Cô lập tức muốn nôn khan ngay tại chỗ.
Chẳng trách không cho cô xem, thật là đáng sợ, người giấy quả nhiên cái gì cũng có thể làm được, lúc trước tính ra hù dọa cô là vẫn còn nhẹ.
Thời Thích bất lực vỗ lưng cô:
"Đã kêu cậu đừng nhìn mà."
Mấy người đàn ông đó nổi trận lôi đình, lập tức hét lên:
"Lải nhải dài dòng, bắt hết về làm người giấy rồi tính sau."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!