Chương 41: (Vô Đề)

Editor: Muscat

Đầu óc Ninh Mông có chút choáng váng.

Khuôn mặt Thời Thích ở trước mặt cô cũng có chút mơ hồ, thiếu chút nữa từ một người thành hai người, đến một phút sau mới bình thường trở lại.

Cô xoa xoa lỗ tai mình, vừa nãy nhột quá..

Cơ thể Ninh Ninh sợ nhất là bị nhột, nhất là ở tai, bản thân cô cũng rất sợ nhột, đã vậy Thời Thích còn nói chuyện quá gần.

Thời Thích thấy cô đã tỉnh táo lại, buông tay ra.

Hệ thống còn đang léo nhéo nói: "Bài tuồng kia đã hút cô vào, nếu không phải có Thời Thích, chắc cô không còn sống rồi.

"Một lúc lâu sau, cô mới phản ứng lại. Vừa mới lúc đầu cô còn nghĩ bài hát tuồng này nghe chẳng hiểu gì cả, kết quả chẳng mấy chốc liền cảm thấy bọn họ hát vô cùng hay, cảnh hiện lên trước mắt cô không phải là bên trong hội trường. Vào khoảnh khắc tay Thời Thích rời khỏi, bài hát lại quanh quẩn bên tai cô. Ninh Mông khẽ nhíu mày, bịt kín lỗ tai, mơ mơ màng màng hỏi Thời Thích:"Cái cậu cho tôi ăn là kẹo à?

"Còn rất ngọt, ngọt thanh. Nhìn thấy viên kẹo lộ ra khi cô nói chuyện, Thời Thích nhếch miệng, hù dọa cô:"Là thuốc độc."

Ninh Mông: "……" Cho rằng cô rất dễ lừa hay sao?

Cô trừng mắt liếc Thời Thích, nhai viên kẹo trong miệng, phát ra âm thanh giòn tan, thời buổi này mà còn thuốc độc gì nữa, đã học được cách gạt người rồi.

Thời Thích không nói thêm lời nào, chỉ thỉnh thoảng quay đầu nhìn cô.

Trên sân khấu dường như đã biểu diễn tới đoạn cao trào, giọng hát đã lên cao hơn nhiều, cũng càng thêm khó hiểu, như là những âm thanh của xã hội nguyên thuỷ xưa cũ dùng để tế thần linh vậy.

Trong tình huống này, màn múa rối bóng không còn khơi nổi sự hứng thú của người khác nữa rồi.

Ninh Mông nhìn thấy vẻ mặt con rối hết sức quái dị, dưới bàn tay của người phía sau tấm màn biểu diễn ra một tiết mục đặc biệt mà kỳ quái,  khiến một khán giả như cô không đoán ra được nội dung.

Vừa nhìn liền thấy điều không ổn.

Một lúc sau, Ninh Mông nhịn không được mà túm chặt ống tay áo Thời Thích, lén hỏi: "Chừng nào mới kết thúc nhỉ?

"Bàn tay trắng nõn nắm chặt, vô cùng căng thẳng, trong bóng tối đôi mắt ấy sáng lấp lánh, giống như chú mèo con. Giọng điệu của Thời Thích nhẹ nhàng hơn:"Rất nhanh thôi."

Ninh Mông lập tức yên tâm, ngoan ngoãn quay đầu về, ăn kẹo xem kịch, cháu trai cả của cô lợi hại như vậy, chắc chắn là nói gì cũng đúng.

Bài hát đã không còn ảnh hưởng đến cô, cô bắt đầu quan sát xem trên sân khấu  có cái gì đặc biệt không, nhưng mãi cũng không thấy được gì.

Trên sân khấu chỉ thấy ông lão và cậu thiếu niên gầy yếu.

Tấm màn có bốn con rối đang di chuyển, lại chỉ có một mình ông lão điều khiển mà thôi, có thể thấy được kỹ thuật của ông ta rất cao.

Ninh Mông không hiểu được, tại sao bọn họ lại đi làm những việc tổn hại âm đức như vậy.

Dường như thấy được suy nghĩ của cô, Thời Thích ngước mắt nhìn lên sân khấu, nhẹ nhàng nói: "Gieo gió gặt bão.

"Lời này của cậu không chứa bất kỳ cảm xúc nào, còn có chút lạnh lùng. Ninh Mông không hiểu ý của cậu, không biết là nói ai, theo suy đoán có thể là nói sẽ gặp báo ứng. Sắp tới lúc kết thúc, ông lão trên sân khấu hát càng lúc càng nhanh. Thiếu niên đứng ở phía sau ông ta, lo lắng nhìn chằm chằm ông lão ở phía trước, trong miệng không ngừng nỉ non:"Ông ơi…"

Cậu ấy biết tình hình hiện tại, nhất định là đã tới ranh giới bất ổn rồi, nếu không ông cậu ấy sẽ không gia tăng tốc độ hát lên như vậy.

Tiếng hát chậm rãi lúc ban đầu giờ càng lúc càng nhanh, tiếng trống dường như sắp theo không kịp, toàn bộ hội trường đều tràn ngập hai loại âm thanh hỗn tạp.

Ninh Mông lại ngậm thêm một viên kẹo trong miệng.

Cũng không biết Thời Thích lấy từ đâu ra, nhân lúc cô không chú ý liền đưa vào trong miệng cô.

Nó có tác dụng, có thể bài trừ ảo giác, ít nhất giờ cô không cảm thấy bài hát này hay nữa, thay vào đó là lỗ tai vô cùng khó chịu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!