Chương 23: (Vô Đề)

Translator: Sangria.

Thời Thích nhắm mắt, rồi mở mắt, trước mắt vẫn là thân ảnh đó.

Trên cơ thể già nua của bà nội lờ mờ hiện ra bóng dáng thiếu nữ, mái tóc dài xõa sau lưng, tuy cậu không thấy rõ mặt, nhưng cảm thấy rất trẻ.

Cậu quay sang Lập Xuân ở bên, tuổi tác hai người hình như xấp xỉ nhau.

Theo động tác vẫy tay của bà nội, thân ảnh trẻ trung kia cũng đồng thời vẫy tay, có khi hòa thành một thể, có khi lại tách ra, cậu thấy vô cùng rõ ràng.

Thấy Thời Thích ngây ra ở đó không đến, Ninh Mông tự mình đi xuống, nâng kính lão lên, dán mắt lại gần nhìn, "Con ngẩn người nghĩ gì thế?

"Cháu trai cả của mình sao lại đẹp trai như vậy, sau này lớn lên chắc chắn sẽ có một nhóm fangirl fanboy đông đảo cho mà xem. Hô hấp của Thời Thích thiếu chút nữa nghẹn lại, rõ ràng cậu thấy cánh tay mảnh khảnh đặt trên đầu mình, vẫn xoa đầu cậu như mọi khi. Ninh Mông xoa đầu cậu,"Thằng bé này ngây ra gì thế. Con chồn này tên là gì vậy cháu?"

Cơ thể Thời Thích cứng đờ, nghe thấy cô hỏi, cậu khó khăn lên tiếng: "Tiểu, Tiểu Hoàng…

"Thấy mặt cậu hiện lên đầy vẻ lo lắng và sợ hãi, Ninh Mông có hơi nghi ngờ, hay do hôm nay cậu bị quỷ dọa, tương lai cậu lợi hại đến thế, vậy mà lúc còn nhỏ vẫn bị quỷ dọa sợ à? Cô dỗ dành nói:"Tiểu Thập Thất hôm nay có phải bị dọa sợ rồi phải không? Cháu đừng sợ, có bà nội ở ngay đây, yêu ma quỷ quái gì cũng không cần phải sợ.

"Chồn ôm chân cô, chúng nó thích nhất vật âm khí, nó có thể phát hiện điểm khác biệt, nó gầm hừ hừ nhìn Thời Thích. Thời Thích lại thấy được sự hả hê trong mắt nó. Cậu liếc hai bóng hình chồng chéo lên nhau, cuối cùng siết chặt tay, cậu không nói một lời chạy lên lầu, biến mất ở hành lang. Tay Ninh Mông trống không, hỏi hệ thống:"Nó bị sao thế?"

Hệ thống cũng không quá chắc chắn: "Chắc là có bí mật nhỏ của mình chăng?"

Ninh Mông ngẫm nghĩ, đáp án này có vẻ rất hợp lý.

Thời Thích cả đêm không ngủ.

Cậu nằm trên giường trằn trọc suy nghĩ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, hay trước giờ vẫn như vậy, chỉ là lúc trước cậu không nhìn thấy được?

Nhưng có một thân ảnh xuất hiện trên người bà, tuy cậu không thấy rõ mặt, nhưng cậu biết chắc chắn không phải của bà nội…

Không biết qua bao lâu, trời đã tờ mờ sáng.

Bên ngoài truyền đến tiếng gà gáy lảnh lót.

Thời Thích từ trên giường bò dậy, con chồn nằm dưới chân giường cậu, ôm chân giường ngủ say sưa, nó thiếu điều ngáy ra tiếng.

Thấy nó như vậy, Thời Thích đeo bao tay lên, lặng lẽ vuốt ve nó.

Chồn hình như cảm giác được, trở mình, phơi bụng ra rồi ngủ tiếp.

Cậu lại gãi gãi bụng nó.

Sau khi cứ liên tục như thế vài lần, chồn có dấu hiệu sắp tỉnh, Thời Thích không dám sờ nữa, vào toilet rửa mặt.

Trong gương phản chiếu ra gương mặt bản thân, còn có hai quầng thâm mắt.

Thời Thích dí sát vào nhìn, trên người cậu là một người, trên người Lập Xuân Lập Hạ cũng một người, trên người bác cả cũng một người.

Chỉ có bà nội… Hay là cơ thể người già đặc biệt hơn chút sao?

Sau khi rửa mặt xong, trong đầu cậu đầy nghi vấn đến dinh thự nhà họ Thời, dinh thự vẫn yên tĩnh như trước đây, làm cậu chìm vào trầm tư.

Ai ngờ lúc ở chỗ rẽ cậu chạm mặt Thời Thông.

Đã lâu không thấy tăm hơi Thời Thích, Thời Thông lập tức có tinh thần, "Này, tên mặt dày kia, sao cứ chui rúc vào nhà bọn ta mãi không chịu đi thế hả!

"Gương mặt mập mạp của nó nhăn nhó, trông có vẻ rất kỳ quái. Thời Thích cũng không tức giận, cậu chỉ vào chỗ bên cạnh nó, nhẹ nhàng nói:"Bên cạnh anh có người."

"Người nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!