Translator: Sangria,
Dương Thiên Huân đóng cửa lại, ở trên sofa rít một hơi thuốc dài.
Hai con ngỗng trắng xem nơi này thành nhà mình, lắc lư bên này đung đưa bên kia, cuối cùng còn ị trên đôi giày da của ông ta.
Cuộc sống vô cùng thoải mái.
Không biết qua bao lâu, Lưu Vân Vân nằm mê man mãi mới yếu ớt tỉnh lại, vẻ mặt bà ngơ ngác nhìn căn nhà trống rỗng và hai con ngỗng.
Bà ta hét lên
"Áaa Dương Thiên Huân anh đưa mấy con ngỗng này ra ngoài đi!"
Dương Thiên Huân trừng mắt,
"Tôi còn chuẩn bị đưa bà đi đấy!"
Nghĩ đến nửa năm qua mỗi ngày bản thân đều ngủ với một con chồn, nổi da gà, mồ hôi lạnh túa ra cả người.
Sao lại là chồn chứ?
Nếu chẳng phải ông may mắn mời được Thời Thiện Cẩn, có khi ông sống cả đời với con chồn này mất, ngẫm mà ớn lạnh.
Có lẽ đến một đêm nào đó, con chồn này sẽ ăn sống ông ta luôn.
Ông lại hút một hơi thuốc, giọng lạnh lùng hỏi:
"Sao bà lại dây đến chồn? Kể lại từ đầu cho tôi, không sót một chữ!"
Chẳng ngờ đến nối lại tình xưa với Lưu Vân Vân lại ra nông nỗi này, Dương Thiên Huân rít mạnh một hơi, phả ra làn khói dày đặc.
Lưu Vân Vân ngơ ngác.
Xưa kia, thuở còn yêu nhau thời đại học, Dương Thiên Huân nói rất nhiều lời ngon tiếng ngọt, bà hiếm khi thấy Dương Thiên Huân nổi nóng với mình.
Sau này hai người lại gặp nhau lần nữa, sinh hoạt thường ngày cũng vô cùng hài hòa vui vẻ, đâu có xảy ra tình huống như này...
Giọng bà run rẩy: Em không biết…
Bà thật sự không biết… Bà chẳng hề hay biết bản thân sao lại dây vào chồn, căn bản bà không chạm vào động vật, sao có thể đụng phải chứ?
Dương Thiên Huân cười khẩy,
"Không dây vào mà lại nhập vào người bà? Thế sao nó không nhập vào người khác hả?"
Lưu Vân Vân cay đắng không nói nên lời, bà nằm trên sàn nhớ lại chuyện nửa năm trước từng gặp phải nhưng không biết xảy ra vấn đề ở đâu, sắc mặt bà cực kỳ khó coi, tóc tai rối tung.
Qua một lát, người bà cứng đờ.
Dương Thiên Huân thấy rõ, đột nhiên tiến lên bóp chặt cổ bà, Mau nói nhanh!
Hai con ngỗng trắng chạy tới, kêu to về phía hai người, bị Dương Thiên Huân nguýt mắt, sớm muộn gì cũng hầm bọn bây… Không, vẫn nên đem vứt đi, bọn nó uống qua cái thứ nước kia rồi thì vứt đi vẫn tốt hơn.
Lưu Vân Vân giãy giụa, sau khi được thả ra vẫn không ngừng ho khan, kể ra chuyện mình đã từng đến một tiệm thịt gà, nghĩ tới nghĩ lui thì chỉ có nơi đó có khả năng.
Bà ta từng cảm thấy dường như bản thân bị bám theo, nhưng lần đó chẳng xảy ra việc gì, sau đó bà ta quên béng luôn chuyện này.
Thấy Dương Thiên Huân chẳng hề niệm tình xưa, lòng Lưu Vân Vân chua xót, cũng hiểu rõ sau ngày hôm nay e là mối quan hệ của bọn họ cũng không còn như trước nữa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!