Translator: Sangria.
Thời Thích cũng chỉ thấy lông cái đuôi kia rối xù, hơn nữa nó còn lắc qua lắc lại nên cậu mới sinh ra ý muốn bóp nó.
Tay cậu vừa nhấc lên, cái đuôi kia đột nhiên rụt lại, phất một cái vào cổ tay cậu, dường như nó bị cái gì đó đốt cháy, trụi cả một mảng
Lưu Vân Vân bỗng run lên, giống như bị giật điện.
Dương Thiên Huân đứng trước mặt bà đúng lúc nhìn thấy, trong lòng nghi ngờ, không thể không hỏi: "Bị gì thế? Lạnh à?"
Lưu Vân Vân cũng không biết mình bị gì, lắc đầu: "Không biết.
"Bà chỉ là cảm giác hệt như đột nhiên bị chuột rút, quay đầu lại nhìn, thấy thằng nhỏ mắt xanh kia sau lưng mình, liền lườm cậu. Thời Thích đang chăm chú quan sát cái đuôi trụi lông, nhưng trong mắt Lưu Vân Vân hiển nhiên là đang mê mẩn nhìn chằm chằm vào mông bà. Lưu Vân Vân nổi đóa,"Còn nhỏ mà thô bỉ như vậy, lớn lên thì thế nào nữa hả?
"Thời Thích chẳng hiểu thô bỉ là gì, nhưng cũng đoán ra là chẳng phải từ tốt đẹp gì, cậu không lên tiếng, rời khỏi chỗ cũ rồi đến cạnh Thời Thiện Cẩn. Thời Thiện Cẩn đúng lúc có chuyện muốn hỏi:"Thứ con nhìn thấy có phải cái này không?
"Ông mở điện thoại đưa đến trước mặt Thời Thích, phía trên là ảnh của một con vật, dáng vẻ có hơi kỳ lạ, cơ thể nó màu vàng dài thòng lòng, đầu lại rất nhỏ, đôi mắt đen bóng, còn có bốn chân. Khiến người ta chú ý nhất là cái đuôi dài xù lông. Thời Thích nhìn vài giây, lại quay sang Lưu Vân Vân bên kia. Cái đuôi dài kia lại quấn lên eo bà, chỉ là hiện tại phần đỉnh đuôi bị cháy một khoảng, nhìn thế nào cũng thấy xấu. Cậu giòn giã đáp:"Rất giống với cái này, nhưng chỉ có cái đuôi nên con không biết có phải hay không.
"Thời Thiện Cẩn gật đầu, cất điện thoại, xác định đúng tám chín phần rồi. Chồn thành tinh cũng chẳng phải chuyện gì hiếm, bên kia Đông Bắc đều gọi nó là Hoàng Đại Tiên, cũng là thứ gây họa. Thời Thích tò mò hỏi:"Bác cả, đây là con gì vậy ạ?"
Thời Thiện Cẩn nói: "Chồn, người ta gọi nó là Hoàng Đại Tiên*.
"*Hoàng Đại Tiên: Ông hỏi tiếp:"Lúc nãy con bóp nó làm gì thế?
"Thời Thích đỏ mặt. Thời Thiện Cẩn cười:"Bác không trách con, chỉ là muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
"Đứa nhỏ này cơ thể đặc biệt, nhưng còn phải đợi phát hiện ra, lần trước cậu có thể dễ như trở bàn tay va phải nữ quỷ, còn trực tiếp làm nữ quỷ hoảng sợ bốc cháy, lửa cháy lúc đó ông cũng thấy được. Thời Thích nhỏ giọng nói:"… Ở chỗ đỉnh đuôi nó bị đốt trụi rồi."
"Ha ha ha.
"Thời Thiện Cẩn cười to, xem ra quả nhiên y hệt nhau, cậu có năng lực thiêu cháy các loại yêu ma quỷ quái. Hai người bọn họ nói chuyện mà Dương Thiên Huân nghe cứ như là tiếng Phạn, chẳng hiểu mô tê gì, nhưng thấy ông ta cười to như thế, ông tiến lại gần hỏi:"Ngài Thời, có phải đã có cách giải quyết?
"Từ lúc vào cửa đến giờ chẳng thấy ông ta cười, ông còn tưởng rằng ông ta thực sự giống như người mặt than mà trên mạng bây giờ hay nói đến. Con thú này hiển nhiên chỉ có thiên địch diệt được nó. Thời Thiện Cẩn gật đầu, trầm ngâm nói:"Ông đến chợ thực phẩm mua một con ngỗng trắng to còn sống mang về đây."
Dương Thiên Huân trừng lớn mắt: "Ngỗng trắng?
"Việc này với ngỗng trắng liên quan gì chứ, từ lúc bắt đầu đến giờ, ông thấy bản thân thực sự càng lúc càng mù mờ. Nhưng ông ta cũng không bắt bẻ, đi đến cách đó không xa, bấm số điện thoại của tài xế của mình:"Tiểu Lý, anh đến chợ thực phẩm gần nhất mua về đây con ngỗng trắng còn sống."
"Mua mấy con thưa ông chủ?"
Dương Thiên Huân suy nghĩ một lát, "Hai con đi, nhất định phải lớn khỏe, không lấy mấy con yếu ớt bệnh tật, hơn nữa chỉ cần ngỗng trắng to, anh hiểu chưa?
"Nếu một con chết, thì còn có thể sử dụng con khác. Tài xế vội vàng đáp:"Tôi hiểu rồi ông chủ, tôi sẽ nhanh chóng trở về."
Dương Thiên Huân thở dài một hơi, ông chẳng quan tâm là ngỗng trắng hay ngỗng đen, chỉ cần giải quyết được chuyện xui của mình thì mua gì chả được, tinh thần ông đã suy sụp lắm rồi, là do ngủ không đủ giấc.
Lưu Vân Vân không có thiện cảm gì với Thời Thiện Cẩn, nghe ông nói mua ngỗng thì càng chán ghét hơn.
Bà từ nhỏ đã không thích động vật, mấy loại gia cầm cũng chẳng ưa, cho nên sau khi trưởng thành thức ăn bà dùng đều đã qua xử lý, lần này chắc chắn là ông ta bảo mua đồ sống về.
Lát nữa khẳng định sẽ có tiếng kêu gào ầm ĩ của mấy con ngỗng kia.
Tài xế rất nhanh đã trở lại, xách theo hai con ngỗng trắng, anh ta gõ cửa.
Dương Thiên Huân vội vàng mở cửa, bên ngoài tài xế đầu đầy mồ hôi, nói: "Ông chủ, đây là ngỗng trắng ông cần ạ.
"Hai con ngỗng trắng buộc chung một chỗ, rống họng về phía ông, tiếng kêu lớn vang vọng, ông quan sát màu lông, bóng mượt phát sáng, hẳn là chất lượng không tệ. Dương Thiên Huân vừa lòng gật đầu:"Tăng thêm tiền thưởng tháng này cho cậu."
Tài xế mừng rỡ, lại hỏi: "Ông chủ, mua ngỗng để làm gì vậy ạ, tự mình xử lý rất phiền phức, có cần tôi giúp ông giết nó không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!