Chương 14: (Vô Đề)

Translator: Sangria

Dường như để chứng thực lời của Ninh Mông, cửa vù một tiếng rồi mở ra.

May là chất lượng cửa phòng hiệu trưởng không tệ, không phát ra mấy tiếng kẽo kẹt kinh dị, nhưng hành lang tối u tối mù lại làm cho vài người bất giác run lên bần bật.

Ninh Mông đang nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Thời Thích cũng cảm thấy sợ, càng khỏi phải bàn đến chủ nhiệm Vương và Lưu Ký.

Hai người bọn họ chưa từng gặp qua mấy chuyện kỳ quái như vậy, hôm nay bỗng được nhìn thấy mấy việc đó không chỉ một lần, suýt chút nữa tim nhảy vọt ra ngoài. 

Vậy mà ngài Thời kia cũng chẳng hề có ý giúp đỡ bọn họ.

Còn phải nói sao, mẹ già của mình và một người xa lạ chẳng quen biết, ai cũng biết rõ nên lựa chọn thế nào.

Thời Thích phát hiện có điểm khác thường, cậu quay đầu nhìn.

Vốn dĩ hành lang của tòa nhà hành chính có đèn, chỉ là bên ngoài không có người nên đương nhiên cũng chẳng ai bật đèn, thế nên có hơi âm u.

Hơn nữa khi cậu nhìn từ đây, cánh cửa đó giống như một cái hang u tối, dẫn theo sự sợ hãi, cảnh tượng này hệt như đêm đó khi cậu bị một giọng nói gọi đi ra ngoài.

Một lúc sau, phòng hiệu trưởng bỗng trở nên lạnh lẽo.

Không chắc có phải ảo giác của cô hay không, Ninh Mông cảm giác con quỷ kia chắc là rất nhanh sẽ đến.

Ngay giây kế tiếp, ngoài cửa xuất hiện một bóng dáng màu đỏ.

Mắt Ninh Mông nhìn không rõ lắm, chỉ biết trước mắt đỏ cả một vùng trời, ở trong bóng tối vô cùng nổi bật, hai loại màu sắc đan xen, vô cùng ma mị.

Người ta bảo mặc đồ đỏ sau khi chết sẽ biến thành lệ quỷ, cô cứ tưởng đây chỉ là lời đồn thôi, thế mà bây giờ lại thực sự diễn ra ngay trước mắt cô.

Chủ nhiệm Vương còn đang run cầm cập:

"Ngài Thời, cái này là sao, sao vậy?"

Sao lại đột nhiên trở nên lạnh như thế, lúc nãy ông có cảm thấy gì đâu, là do ai mở cửa… Không phải là do quỷ chứ?...

Nghĩ vậy, ông càng thêm sợ, nắm chặt tay Lưu Ký.

Lưu Ký cũng đang run lẩy bẩy, hai người cùng run như cầy sấy.

Run rẩy hồi lâu nên hai người liền hôn mê bất tỉnh luôn, ngã thẳng xuống đất, vang lên một tiếng rất lớn.

Hệ thống như đang bình luận livestream cho cô:

"…… Hiện tại nữ quỷ đã vào đây rồi, ở ngay bên cạnh cửa, đang bay lơ lửng. Tốt! Cô ta đã trực tiếp làm hai vị chủ nhiệm kia ngã xuống đất, xông thẳng đến chỗ chúng ta!"

Từ từ, ngữ khí hào hứng này sao giống như đang bình luận thế vận hội Olympic thế… Ninh Mông trong lòng thầm khinh bỉ, cô bị từng đợt gió tạt vào mặt liền ôm ngay Thời Thích vào lòng.

Cũng may Thời Thích còn rất gầy nên không nặng mấy.

Tuy rằng cô tuổi cao sức yếu, nhưng vẫn có thể bảo vệ được một đứa bé.

Ninh Mông trốn sau lưng con trai cả, thò đầu ra lén nhìn tình hình.

Hệ thống nói:

"… Hiện tại chúng ta đang chứng kiến, con cả cô ném vòng tay của ông ấy vào, kéo máy quay đến gần hơn nào, đó là một chuỗi tràng hạt xịn xò. Nữ quỷ phát ra tiếng thét thê lương… Ném trúng rồi!"

Thời Thích an tâm vùi vào ngực Ninh Mông, nhỏ giọng hỏi: Bà nội, sao vậy ạ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!