Edit: Hạt Dẻ
Beta: Doãn Uyển Du
Tới lúc gần vào học, trên hành lang bóng người cũng dần thưa thớt, học sinh phần lớn đều đã về lớp cả rồi.
Khương Ức bị Giang Cảnh Dương ép cho lùi dần, tới mức gót chân chạm vào tường, mới bắt buộc dừng lại, thiếu niên trước mặt khí thế quá lớn, bao phủ khiến cô không thở nổi, nhưng vì hồi nãy đùa dai, cô vẫn có chút giận dỗi không muốn nhìn anh.
Giang Cảnh Dương một tay chống sát viền tai cô: "Em* quên rồi phải không, hửm?"
*Vì giận dỗi nên GCD mới xưng là cậu
-tôi, chứ xưng hô bình thường của cả hai là anh em, vì GCD lớn hơn KU 2 tuổi.
Mình xin mạng phép tự quy định lúc hai người ở riêng thì là anh
-em, còn ở nơi có người khác thì là tôi
-cậu.
Im lặng vài giây, Khương Ức sợ có người đi ra từ phòng học sẽ nhìn thấy cảnh này, bèn ngẩng đầu, đôi mắt như mã não ngậm nước nhìn Giang Cảnh Dương: "Em không quên, là anh thất ước."
Nói xong, cô dúi chồng sách nặng trịch trên tay vào lòng anh, xoay người luồn qua khủy tay chạy vào phòng học, động tác dứt khoát không hề do dự.
Giang Cảnh Dương nhìn cô đi xa, tự nhủ: "Mình đã khi nào thất ước đâu, hay thật."
Nói xong, anh theo thói quen định đút tay vào túi quần, lúc này mới kịp nhận ra trong lồng ngực của mình bỗng xuất hiện một chồng sách vô cùng nặng, Giang Cảnh Dương hơi ngơ ngẩn: "..... Sách này đâu ra đấy?"
Ngay lúc chuông reo, Giang Cảnh Dương bước vào phòng học, ngay lập tức có người kinh hô: "Trời đất lão đại từ khi nào lưu lạc tới nổi phải chuyển sách vậy?"
Có người mắt tinh kêu lên: "Lão đại, sách trên tay cậu không phải là tài liệu tạo hình mỹ thuật trong tứ đại danh bộ mà bạn học Khương Ức cầm đi sao? Sao cậu lại giữ?"
Phía dưới bàn tán xầm xì, bình thường Giang Cảnh Dương được hoan nghênh bao nhiêu thì giờ ầm ĩ bấy nhiêu. Khương Úc cũng không thoát được, không tốn nhiều thời gian, đề tài bàn tán đã dính tới cả hai người.
Khương Ức nhìn chằm chằm con người còn đang chậm rãi đặt sách trên bục.
Anh nhất định là cố ý, cố ý nhân lúc học mà đi vào, khiến người ta không hiểu lầm cũng khó.
Giang Cảnh Dương đặt sách xuống, cử động một chút cánh tay có hơi chua, nở nụ cười như tám trong gió xuân, nói với đồng học đang xì xào phía dưới: "Giúp người là niềm vui, nhất là giúp đỡ học sinh chuyển trường, tôi rất vinh hạnh."
Hơi ngừng lại, anh thoáng nhìn qua Khương Úc: "Chỉ là, không biết người được giúp có muốn cảm ơn không?"
- ----
Bởi vì cuộc thi ngày mai, thầy tạo hình mỹ thuật chỉ đơn giản giảng một chút về kỹ xảo quan trọng của tranh phong cảnh, giao bài tập 《 ngôi trường trong mắt em 》 sau đó cho phép học sinh tự ôn tập.
Du Vũ Huân làm gì có lòng dạ ôn tập, bộ dáng cầm tập giấy phác họa như ý tưởng dạt dào, kết quả qua mười phút, trên giấy vẫn trống rỗng.
Qua được nửa tiết học, Giang Cảnh Dương, Chu Húc và Du Vũ Huân thật sự không thể chịu nổi, bèn trốn học đi ra sân chơi bóng.
Những người còn lại, người thì nghiêm chỉnh ôn tập, người thì chú tâm vẽ tranh.
Khương Ức làm bài tới mệt, động tác trộm nhìn anh chơi bóng qua cửa sổ đã thành thói quen, nhưng không biết tự khi nào, cô đã chậm rãi từ bỏ thói quen đó. Nhưng khi gặp lại anh, Khương Ức mới nhận ra, khi cô liều mạng quên đi thứ gì, thì sẽ có một ngày điều đó mãnh liệt quay về, ép cho cô thở không nổi.
- ---
Ngày hôm sau, kì thi tháng bắt đầu.
Cái bàn đêm hôm trước đã bị dịch đi để chừa chỗ thí sinh thi. Mọi người đi vào tìm số tương ứng ngồi xuống chờ giám thị.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!