Chương 3: Thanh mai trúc mã

"Khương Ức, cậu không có gì muốn nói với tôi?"

"Không có."

- --

Ngày hôm sau, đúng 6 giờ sáng.

Vì tối hôm qua ôn tập trễ, lúc này tất cả mọi đều đang ngủ say, bên tai đột nhiên nghe thấy tiếng chuông reo. Tiếng chuông truyền qua mọi ngóc ngách trong trường, tiếp đó là một giọng nói hăng hái qua dàn loa: "Cho các cô cậu mười phút để vệ sinh cá nhân rồi đến tập hợp trong sân thể dục đi chạy bộ, đến trễ một phút thì hít đất mười lần, over!"

Tối hôm qua Đào Tư Dĩnh nói chuyện quá hăng say với bạn cùng phòng nên qua nửa đêm mới ngủ, bây giờ vẫn còn mơ màng: "Cái gì, mười phút... Cái gì!! Mười phút! Nhanh rời giường nào các anh em!"

Kể cả Khương Ức, cả ký túc xá dùng tốc độ nhanh nhất để rửa mặt trang điểm rồi chạy như điên đi tập hợp trong sân thể dục, có mặt trong đúng mười phút.

Chờ các cô đi đến nơi tập hợp mới phát hiện ra phía sau còn có mấy nam sinh đang thảnh thơi đi tới, Giang Cảnh Dương đổi một bộ đồng phục hè, sơ mi trắng, quần dài màu xanh biển, dưới ánh nắng ấm áp, nhìn dáng người anh càng cao lớn hơn. Nghe chủ nhiệm lớp nghiêm khắc răn dạy vấn đề đi muộn, anh không thèm để ý ngáp vặt.

Lão Trương bực đến mức đau gan, chống eo chỉ vào ba người: "Các cậu làm hít đất ngay cho tôi, làm xong chạy quanh sân thể dục 10 vòng để làm gương!"

Giang Cảnh Dương lại ngáp một cái: "Thầy ơi, em thấy đi chạy sớm thế này rất không hợp lý."

Du Vũ Huân và Chu Húc liên tục gật đầu như băm tỏi.

Lão Trương không nói gì, Giang Cảnh Dương tiếp tục rành rọt biện luận: "Ngày nào cũng dậy sớm thế này để chạy bộ, sau đó tinh thần mệt mỏi ngủ lúc đi học thầy lại nói bọn em, chuyện này rất không đạo đức, ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự trưởng thành khỏe mạnh của những đóa hoa Tổ quốc."

Lão Trương nhìn cậu: "Các cậu đòi làm đóa hoa của Tổ quốc, vậy cũng là bá vương hoa của Tổ quốc."

"Đó cũng là hoa mà." Du Vũ Huân không đồng ý: "Hoa ăn thịt người như thầy còn không phải hoa sao?"

Lão Trương nghe thấy tiếng cười nhạo của đám học sinh trong lớp vì cái từ "hoa ăn thịt người", một phát giận đùng đùng, rống giận chỉ vào sân thể dục: "Chạy bộ ngay cho tôi!"

Giang Cảnh Dương vô vị lắc đầu, sải chân đi đầu chạy trên đường băng nhựa plastic trong sân thể dục.

Lúc đi ngang qua bên cạnh Khương Ức, canh ghé mắt, thấy cô nữ sinh còn đang mông lung buồn ngủ, anh cong môi nở nụ cười mê hoặc, giơ tay nghịch lung tung đuôi ngựa cô đã buộc gọn gàng, lúc đối phương quay đầu nhìn qua, Giang Cảnh Dương chạy trên đường băng nhanh một bước.

Hành động chẳng ai hiểu nổi của Giang Cảnh Dương thành công làm cả lớp bắt đầu nói chuyện sôi nổi.

Kể cả Đào Tư Dĩnh chưa tỉnh ngủ thấy cảnh này, đôi mắt ngái ngủ cũng lập tức trợn to: "Bạn học Tiểu Ức, cậu quen lão đại à?"

Khương Ức buộc tóc đuôi ngựa lại lần nữa, lắc đầu: "Không thân."

"Vậy là có quen biết đúng không?!"

Khương Ức nghĩ, coi như là quen biết không? Nếu lần đó cô không rời đi, bọn họ cũng đã quen biết được 10 năm rồi nhỉ.

- --

Mỗi sáng chạy bộ lúc 6 giờ là quy định của Tân Điền Nhất Trung từ lâu, theo lời Hiệu trưởng thì là: Cần bồi dưỡng Đức Trí Thể Mỹ của học sinh, vậy nên không thể bỏ rơi thể dục.

Chạy bộ là chạy tự do, người nào chạy xong rồi quẹt thẻ ở máy quét là có thể đến nhà ăn ăn sáng. Thể chất của Khương Ức không tốt, Đào Tư Dĩnh sợ cô té xỉu nên chạy sóng vai bên cạnh.

Vừa chạy Đào Tư Dĩnh còn vừa oán giận chế độ của trường: "Đúng là chẳng hiểu nổi vì sao phải chạy bộ buổi sáng, người còn chưa tỉnh đâu."

Khương Ức cười: "Đừng oán trách nữa, còn một vòng thôi là chúng mình có thể ăn sáng rồi."

Cô nói xong, đuôi ngựa đằng sau bị người dùng sức kéo, Khương Ức bị lực kéo đằng sau làm suýt nữa không đứng nổi, người đầu tiên cũng đã chạy đến bên cạnh cô, cười cực kỳ muốn ăn đòn: "Học sinh chuyển trường, tóc cậu tốt đấy nhỉ."

Khương Ức không muốn để ý đến cậu ta, vì da đầu bị kéo quá đau nên giờ đang cực kỳ hằn học trừng cậu ta.

Giang Cảnh Dương thấy ánh mắt này, cười càng thêm hớn hở chạy tiếp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!