Chương 14: Bình dấm chua bự nhất Nhất Trung

Edit: Hạt Dẻ

Beta: Doãn Uyển Du

"Vậy em có biết anh và mèo của anh đều rất nhớ em không?"

Khương Ức hơi nhướng lông mày nhìn Giang Cảnh Dương, nói chậm rãi: "Chọc em?"

Người sau đắc chí nhướng cằm, "Vậy em có đổ không, tiểu muội muội?"

Khương Ức cười, "Nhà anh có nuôi mèo à?"

Giang Cảnh Dương trả lời chi tiết: "Không", anh nhìn cô "Trước giờ vẫn muốn nuôi một bé mèo dễ thương như em vậy, em có muốn cùng anh chăm sóc nó không?"

Cũng tiện để anh chăm sóc em luôn.

Ánh mắt của Giang Cảnh Dương quá chân thành, đồng tử như được che phủ bởi một tầng hơi nước, ngay cả Khương Ức cũng không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả.

Khương Ức ho nhẹ, "Mấy lời sến rện của anh là học ai đấy."

Giang Cảnh Dương một tay chống cằm, ánh mắt ngời sáng dưới hàng lông mi đẹp đẽ như ngọn lửa lộng lẫy nuốt chửng bụi gai, nóng cháy thiêu đốt tầm mắt của Khương Ức.

Khương Ức bị nhìn như vậy cũng mất tự nhiên, hỏi: "Sao thế?"

Giang Cảnh Dương hơi nhấc cằm, ý bảo: "Trên mặt em có gì đó."

Khương Ức nghe vậy, sờ sờ mặt, "Có cái gì thế?"

"Có hơi xinh đẹp."

"...."

Tiểu quái thú trong lòng Khương Ức bị lời của anh làm cho bùng nổ, tay cô chụp ngay cuốn sách trên bàn, phang thẳng vào đầu anh.

Giang Cảnh Dương ôm đầu chịu đòn, đã vậy còn cười.

Chu Húc, Du Vũ Huân tránh vào một góc thấy cảnh này, hai người trăm miệng một lời: "Chẩn đoán lâm sàng, lão đại hóa điên rồi."

- ---

Cuối tuần, Khương Ức dậy thật sớm phụ mẹ Khương đi chợ. Trên đường đi gặp được Giang Cảnh Dương, mẹ Khương lâu rồi không gặp Giang Cảnh Dương, nay gặp được thì tay trái nắm tay phải kéo Giang Cảnh Dương lê lết từ đầu chợ tới cuối chợ, cuối cùng còn vô cùng nhiệt tình dẫn anh về nhà ăn sáng cùng.

"Ba cháu vội chuyện ở cục, sao mà chăm sóc cháu được. Sau này cuối tuần cứ đến nhà bác, mấy bữa cơm bác lo được." Mẹ Khương nhét vào tay anh bát mì vừa nấu xong, cười vui vẻ nói.

Giang Cảnh Dương đứng dậy nịnh nọt: "Dạ, vậy sau này cháu tới bác đừng chê cháu phiền."

Mẹ Khương cười: "Sao lại thế được, hoan nghênh còn không kịp nữa kìa."

Giang Cảnh Dương phụ mẹ Khương bưng bát ra bàn, đặt ở chỗ Khương Ức, "Bác trai đâu ạ?"

Tất bật xong, mẹ Khương cũng ngồi xuống, "Ông ấy à, ở trường học mắc việc rồi."

Trong lúc ăn, Khương Ức một bên húp mì một bên nghe mẹ mình với Giang Cảnh Dương tám chuyện tới khí thế ngất trời.

Cô im lặng, nhưng chủ đề câu chuyện vẫn không tha.

Mẹ Khương thu dọn bát đũa, nói: "Cảnh Dương, cuối tuần cháu dẫn tiểu Ức ra ngoài dạo mấy vòng đi, cứ ở nhà mãi như ở cữ sao được, chán chết."

Nghe vậy, Giang Cảnh Dương quay đầu nhìn người "ở cữ", không có lòng tốt cười ra tiếng. "Vâng ạ, sau này cứ cuối tuần cháu sẽ lại tới dẫn em ấy ra ngoài dạo."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!