Edit: Hạt Dẻ
Beta: Doãn Uyển Du
Ngày nghỉ quốc khánh kết thúc, tối thứ bảy mọi người ôm tâm tình buồn chán quay về trường học.
Tan học buổi tự học, năm người tụ lại ở trong nhà ăn dãy A.
Đào Tư Dĩnh chọc một viên trứng cá bỏ vào miệng ăn ngon lành, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: "Đố mấy người, cái gì đi vào thì cứng, đi ra thì mềm?"
Khương Ức nghiêm túc trả lời: "Sủi cảo đông lạnh?"
Chu Húc đảo mắt, khôn ngoan chọn im lặng.
Mà Du Vũ Huân cười dâm, "Hai người kia, không ngờ hai người đen tối như vậy."
Đào Tư Dĩnh xua tay làm bộ vô tội: "Rõ ràng là cậu đen tối, đáp án là sủi cảo đông lạnh."
Du Vũ Huân liếc: "Không tin."
Chu Húc vô giúp vui không chê chuyện lớn: "Đáp án là mì sợi?"
Du Vũ Huân nghiêng nghiêng liếc một cái: "Huynh đệ đừng giả đò thuần khiết chớ."
Đào Tư Dĩnh cười ha ha: "Đừng nói câu đố dễ như vậy mà cũng nghĩ lâu như vậy à?"
"Đệt." Du Vũ Huân trợn trắng mắt, "Đáp án là chân thứ ba!"
Khương Ức tò mò: "Là cái gì vậy?"
Nụ cười của Du Vũ Huân càng bỉ ổi hơn, sát vào Khương ức chuẩn bị lên lớp, nhưng mới vừa mới sáp lại thì đã bị ánh mắt sắc lẻm như laser của Giang Cảnh Dương chiếu tới, ngay lập tức im mồm.
Du Vũ Huân chuyển đối tượng qua Đào Tư Dĩnh, vô cùng nghiêm túc giảng cho Đào Tư Dĩnh cái gì gọi là nhét vào cứng mà rút ra mềm. Đào Tư Dĩnh nghe vậy không những mặt không đỏ tai không hồng, mà còn to gan thảo luận chuyện đại sự.
Ngược lại Khương Ức nghe thì như lọt vào sương mù, vừa định hỏi lại thì hai tai đã bị một đôi tay vô cùng ấm áp che lại, cô nghiêng đầu, nhìn thấy Giang Cảnh Dương chồm tới che tai mình lại, sau đó mở miệng, nhìn khẩu hình: "Thiếu nhi không cần biết."
Anh nói xong, quay đầu nhìn ba người đang thảo luận ngất trời trước mắt, hạ giọng lạnh lẽo nói: "Có vị thành niên ở đây, chú ý đúng mực."
Vì sao khác biệt lại lớn như vậy? Quả nhiên là con nhà người ta có khác.
Sau đó anh không để cho Đào Tư Dĩnh có cơ hội nói, tiếp tục hỏi Đào Tư Dĩnh, thái độ vô cùng chân thành: "Cậu đừng nói là khai dối tuổi nha? Ây da Đào Tư Dĩnh cậu mau buông tay----"
Đào Tư Dĩnh siết lỗ tai anh, nói với những người đứng xem náo nhiệt: "Chúng ta lần sau đi nhớ mua con dao."
Giang Cảnh Dương: "Chi?"
Đào Tư Dĩnh tăng lực tăng, "Để cắt cái này xuống kẹp bánh mì bỏ vào máy nướng nướng cho vàng chín, vàng chín tới mức đứa bé nhà bên thèm muốn chết."
Du Vũ Huân không dám nói lớn sợ bị chú ý, cố gắng hạ giọng cực giống như sư tử bị nhốt trong cũi, "Trời đựu Đào Tư Dĩnh là tên giết người như nghóe."
Khương Ức nhìn hai người đùa giỡn, không nhịn được bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng như có ma tính, ngay cả Giang Cảnh Dương từ nhỏ tới lớn không biết nghe bao nhiêu lần vẫn không nhịn được lây chút ý cười, cũng cười rộ lên.
Còn Đào Tư Dĩnh, Chu Húc, Du Vũ Huân ba người hoàn toàn chưa được nhìn thấy Khương Ức cười bao giờ thì ngay lập tức bao vây Khương Ức, ánh mắt nhìn cô như nhìn động vật quý hiếm.
- ---
Ngày nghỉ thả lỏng qua đi, cao nhị Tân Điền lại đón nhận một tin vui: đến từ lão Trương
--- chuẩn bị tiến hành quản lý quân huấn mở rộng huấn luyện ba ngày.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!