Tô Khả Tây buồn cười nói, "Được rồi, không có thì không có.
"Không ghen thì không ghen, miễn sao cô tự hiểu là được. Lục Vũ biết cô suy nghĩ gì, anh đang định nói gì đó thì nhìn thấy Trình Bắc Dương đứng ở đằng sau, tầm mắt hai người đối diện trong chốc lát, ẩn ý trong nháy mắt chỉ hai người bọn họ hiểu. Tô Khả Tây nắm quần áo của anh,"Tối nay cậu phải về sao?"
"Ừ.
"Lục Vũ trả lời. Hai người không nói gì nữa mà đứng gần hơn, còn có thể ngửi được mùi hương trên người của nhau hệt như được liên kết chặt chẽ với nhau vậy. Cho đến khi có tiếng ho khan từ đằng sau thì Tô Khả Tây mới buông anh ra. Cô quay đầu lại, cau mày hỏi:"Trình Bắc Dương, cậu ở đây làm gì?"
Trình Bắc Dương không dấu vết mà nhăn mày, còn hỏi ngược lại: "Đây là cổng chính mà, tôi ở chỗ có gì lạ chứ?
"Tô Khả Tây bị cậu ta hỏi làm không trả lời được. Cô lại chuyển hướng về Lục Vũ, cô trộm nhéo lỗ tai rồi nhỏ giọng nói,"Tớ về trước đây, lát nữa gặp."
Lục Vũ gật đầu, "Được."
"Cậu ta có cái gì tốt chứ?" Trình Bắc Dương theo cô trở về, hỏi liên tục: "Tôi nhìn cũng chả thấy có gì đặc biệt."
Tô Khả Tây dừng bước, "Còn gì nữa?"
Trình Bắc Dương cười, "Cậu không cảm thấy hai người có khác biệt rất lớn sao?"
"Khác biệt?" Tô Khả Tây nghiền ngẫm hai chữ này, sau đó bỗng nhiên cười, "Phải không, sao tôi không biết nhỉ?"
Cho dù có khác biệt, vậy thì thế nào.
Lần đầu tiên Trình Bắc Dương không thể nói được gì.
Nói lát nữa gặp, nhưng cho đến tận tối khi về nhà thì Tô Khả Tây cũng chưa gặp lại Lục Vũ.
Hình như nhà bà Khâu lại cãi nhau nữa, chờ cô từ trên lầu chạy xuống thì mọi thứ đã yên ắng rồi.
Không ai biết được bên trong xảy ra chuyện gì.
Lúc gần đi thì Tô Khả Tây có nhắn tin cho Lục Vũ.
Lần này thế nhưng anh trả lời cô rất nhanh, chỉ có một chữ ngắn gọn tỏ vẻ đã biết, còn lại anh cũng không nói nhiều.
Tô Khả Tây không tiện can thiệp vào chuyện này nên cô cũng không dò hỏi.
***
Không mấy ngày sau năm mới thì đã khai giảng.
Càng đến gần lớp 12 thì Gia Thuỷ Tư Lập quản thúc ngày càng nghiêm, nhưng bọn học sinh càng khẩn trương thì lại càng muốn chơi bời, tâm tư bắt đầu xao động.
Học kỳ nào cũng có kỳ kiểm tra đầu năm.
Mấy ngày sau Tết Tô Khả Tây không đi thăm người thân mà ở nhà ôn tập, cô muốn kỳ kiểm tra đầu năm này phải đạt được thành tích tốt hơn.
Vậy thì kế tiếp mới càng có nhiều tin tưởng.
Kỳ kiểm tra này chỉ có 2 ngày thi, các giáo viên thì tăng ca thêm giờ để chấm bài, còn sử dụng luôn các tiết tự học buổi tối, gần như là buổi chiều hoặc buổi tối ngày hôm sau là sẽ có kết quả.
Đây là lần đầu kiểm tra điểm mà Tô Khả Tây căng thẳng.
Đường Nhân chỉ vào mũi của cô: "Cậu gấp như vậy sao, không biết còn tưởng cậu định làm gì không cho ai biết đấy."
Tô Khả Tây xoa mặt mình, "Tớ sợ mà.
"Ngày thường cô luôn là người tự tin. Nhưng cô chưa từng tự tin vào thành tích việc học."Tớ trước giờ không sợ trời, không sợ đất, đột nhiên bây giờ tớ lại sợ kiểm tra điểm.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!