Chương 45: NĂM MỚI VUI VẺ

Tuy rằng trong lòng Tô Khả Tây như nở hoa nhưng ngoài mặt vẫn cực kì bình tĩnh.

Nhất định phải rụt rè.

Cô liếc nhìn Lục Vũ một cái rồi trả lời: "Vậy định lực của cậu quá kém, có tí việc cũng không nhịn được."

Lục Vũ cười lạnh, "Ồ.

"Thấy anh không nói gì nên Tô Khả Tây cũng không có tâm tư mà hỏi. Cách đó không xa lại bắt đầu bắn pháo hoa tiếp, ước chừng đốt sáng cả vùng trời, thanh âm đến tận nơi đây cũng còn nghe được. Tô Khả Tây xoay đầu hỏi,"Cậu muốn đi đốt pháo hoa không?"

Đôi mắt đen láy của Lục Vũ nhìn thẳng cô, "Cậu muốn đi à?"

Tô Khả Tây gật đầu, "Muốn."

Lục Vũ nói, "Vậy thì đi."

Nếu cô muốn, vậy đi thôi.

Tô Khả Tây lập tức cười, nụ cười sáng rực như đóng băng lại, cả người cứ như khai hoa vậy.

Lục Vũ nhìn chằm chằm khuôn mặt cười nói của cô, còn trong lòng thì ngọt như mật.

Hiển nhiên giờ này nếu hai người đi từ cửa chính ra thì không được, gặp hai người lớn thì càng đừng nghĩ đến có thể ra ngoài chơi, vì thế chỉ có thể dùng cây thang thôi.

Đêm giao thừa thật lạnh.

Lúc trời chập tối vẫn chưa có tuyết rơi, bây giờ thì đã có lớt phớt vài hạt tuyết nhỏ bay đi thổi lại.

Cây thang vừa lúc ở ngay cửa sổ phòng cô, Tô Khả Tây ngồi trên cửa sổ rồi cẩn thận bò xuống, còn Lục Vũ đứng ở dưới đỡ cô.

Cô khép cửa sổ lại nhưng không dám khoá, bằng không buổi tối cô lại không về được.

Cây thang dài dựng ngay ở bụi cỏ.

Tô Khả Tây leo xuống trong chốc lát rồi hỏi: "Tớ không nghĩ cây thang này dài như vậy."

Một lát sau, thanh âm của Lục Vũ từ phía dưới truyền tới, "Tớ gập thang lại, nó có thể gấp mở ra được.

"Hèn chi lần trước Tô Khả Tây thấy cây thang ở bờ tường ngay trường chỉ có khúc ngắn, mà lần này lại cao tới tận lầu hai của cô. Xem ra Lục Vũ rất lợi hại. Suốt ngày mang theo cây thang, sợ là đã sớm có ý muốn mua thang gấp rồi, trường học hay nhà cũng leo tuốt. Lục Vũ đáp xuống trước. Tô Khả Tây còn ở trên, cô mặc chiếc áo lông vũ dày nặng cứ như bọc thành con gấu, trong bóng tối chỉ thấy ngọn đèn trong nhà chứ không thấy được đỉnh đầu của cô. Anh thấy cô chầm chậm leo xuống như chịu tội thì bèn trực tiếp duỗi tay sang."Cậu làm gì làm gì thế?" Tô Khả Tây bị hoảng sợ, "Tớ lập tức xuống liền, cậu không nên táy máy tay chân đấy.

"Lời vừa nói xong thì cả người cô đã được anh ôm xuống. Lục Vũ không để ý nói,"Chờ cậu xuống chắc tới ngày mai quá."

Tô Khả Tây níu anh, sau khi đứng vững rồi mới nói: "Ai nói, cậu chả có tí kiên nhẫn nào hết vậy, tớ là bạn gái cậu đấy."

Lục Vũ liếc nhìn cô một cái, "Ồ.

"Lãnh đạm như vậy, đời sống chăn gối kiếp sau chắc cũng chả khá khẩm hơn. Trong đầu Tô Khả Tây bỗng nhiên xuất hiện câu nguyền rủa đó, nhưng suy nghĩ trong chốc lát vẫn là từ bỏ, dù sao có là kiếp sau thì cô vẫn muốn ở bên anh. Cô cũng không thể sống mà không có đời sống chăn gối được."Chẳng lẽ tối cậu không về?" Lục Vũ hỏi lại.

"Ừ." Tô Khả Tây gật đầu, "Vậy để ở đây đi, chỉ mong bố mẹ tớ không giấu đi, bằng không thì tiêu đời.

"Nói đến việc này thì cô rất tò mò Dương Kỳ đã nói gì với Lục Vũ, nhưng nhìn dáng vẻ của anh thì hình như sẽ không nói cho cô nghe. Chỉ là cô nghĩ lại, nếu mẹ cô phản đối thì chỉ sợ bây giờ Lục Vũ đã sớm bị đuổi khỏi nhà họ Tô rồi, đời nào còn chờ đến lúc cô cùng anh bò cầu thang ra ngoài chơi chứ. Tô Khả Tây suy nghĩ rồi đề nghị nói:"Giờ này chỗ đốt pháo hoa cũng chỉ có bờ sông, chúng ta ngồi xe đến bên kia chơi đi."

Lục Vũ không có ý kiến: "Ừ.

"Cây thang bị anh dỡ xuống, gấp lại thành một khúc ngắn rồi đặt trong bụi cây nên không thể nhìn được, đến lúc đó cứ kéo mở ra là được. Mãi cho đến khi ra khỏi tiểu khu….. Đèn đuốc bên ngoài sáng trưng, taxi tuy ít nhưng vẫn còn bắt được. Tài xế là một ông chú nói nhiều, nhìn hai người biết ngay là người yêu, còn mở bài hát tương đối nhẹ nhàng nữa. Trước khi xuống xe, ông chú còn dặn dò:"Hai người còn trẻ tuổi, tối nhớ về sớm tí, chú ý an toàn."

Tô Khả Tây đáp gọn lẹ, "Cháu biết rồi, cám ơn chú."

Lục Vũ cũng "Vâng" một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!