Chương 4: KHÔNG ĐƯỢC GỌI LÀ ANH

Bị chảy máu mũi như vậy nên hai người nào có tâm tình suy nghĩ chuyện khác.

Đây là lần đầu tiên Tô Khả Tây thấy Lục Vũ chảy máu mũi như vậy, cô sợ tới mức run rẩy, "Mau qua tìm y tá cầm máu đi."

Lục Vũ vẫn cứng miệng: "Không cần, sẽ hết ngay thôi.

"Anh mới nói xong thì máu mũi lại chảy xuống thêm một dòng nữa. Tô Khả Tây sửng sốt một chút, thiếu chút nữa cười ra tiếng, tốc độ vả mặt này nhanh ghê nhỉ. Lục Vũ bóp mũi, cụp mặt nhìn vẻ mặt hài hước của cô thì biểu cảm lập tức trở nên vặn vẹo,"Cậu bao lớn rồi mà còn nhớ móc ngón tay nữa hả?"

Mặt Tô Khả Tây đỏ lên: "Liên quan gì tới cậu.

"Phương pháp này là mẹ cô chỉ mà vẫn luôn dùng, cũng không nghĩ tới hôm nay lại bị cười nhạo như vậy. Lục Vũ hừ một tiếng không nói chuyện. Tô Khả Tây lấy giấy lau khô và cầm máu. Sau đó lại duỗi tai nhéo lỗ tai anh:"Lỗ tai cậu đỏ rồi này."

Lục Vũ: "…

"Ngạc nhiên vậy làm gì, không phải năm ngoái đã biết rồi sao? Hai người tốn vài phút vẫn không được nên nhờ y tá xử lí vết máu dùm, đến hơn mười phút mới đỡ hơn. Tô Khả Tây trở lại phòng đã là hơn nửa tiếng sau. Dương Kỳ vẫn còn ở đó chờ, đang tán gẫu cùng bác sĩ, nhìn biểu tình của bà lúc thì vui vẻ lúc thì nghiến răng nghiến lợi."Con tìm không thấy người sao?"

Tô Khả Tây không dám nói việc vừa rồi chỉ đành nói dối, "Dạ không, lúc con đi ra thì cậu ta đã đi rồi."

"Vậy sao con còn ở ngoài lâu như vậy mà giờ mới trở về?"

Cô thuận miệng đáp, "Con ở ngoài đi dạo ạ."

Dương Kỳ hoài nghi, "Cái nơi như bệnh viện thì có gì đẹp mà đi dạo chứ.

"Bà nói xong liền đứng lên, Tô Khả Tây thấy thế thì bước qua đỡ bà. Y tá đưa đồ vật cho hai người rồi dặn dò nói:"Nửa tháng sau qua lại đến tái khám, sau khi về đừng dùng sức quá."

Tuy rằng vết thương không lớn, nhưng cũng phải chú ý.

Mãi cho đến khi đứng ở cổng lớn của bệnh viện thì nhịp tim của Tô Khả Tây mãi vẫn không bình tĩnh lại được.

Suýt chút nữa đã nhảy ra khỏi lồng ngực.

Sau khi kết thúc cấp ba ở trường Gia Thuỷ Tư Lập thì sẽ được nghỉ nửa tháng, năm buổi tối mỗi tuần phải học xong 3 tiết mới có thể về nhà, hôm nay vừa lúc được nghỉ.

Cho nên sau khi thi xong thì cô mới rời trường được.

Thời điểm cô và mẹ về đến nhà thì dì giúp việc đã làm xong một bàn cơm.

Hương vị truyền thống của mỗi món ăn đi vào trong mũi.

Dương Kỳ được cô đỡ đến ghế, nói: "Ba con đêm nay có việc nên chắc sẽ không về ăn, chỉ có mỗi hai mẹ con thôi."

Tô Khả Tây gật đầu.

Cha mẹ cô đều là nhân viên nhà nước, ba cô Tô Kiến Minh là bí thư của thị trưởng, còn mẹ cô lại là trưởng phòng bộ tài vụ.

Chuyện này cũng không mấy người trong lớp biết.

Dù sao càng nhiều người biết thì càng thêm nhiều chuyện phức tạp.

Lúc Tô Khả Tây học tiểu học thì mẹ cô chỉ là trưởng phòng, lúc đó cô mời tất cả bạn học đến ăn sinh nhật, ai nấy đều chơi rất vui vẻ.

Ngày hôm sau, Dương Kỳ đã bị lên báo.

Tin đầu đề trên báo viết có sách mách có chứng, nói rằng gia cảnh nhà mẹ cô giàu có quá mức, khẳng định ngày thường tham ô quá nhiều chứ bằng không sao mua được một biệt thự xa hoa như vậy.

Người cung cấp tin nếu không phải là bạn học đến nhà cô thì có thể là ai nữa chứ?

Loại đâm sau lưng này thật sự làm người ta tê dại đáy lòng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!