-Tớ nghe lời cậu.
-Cậu nói muốn hôn, nên tớ đến.
Tô Khả Tây rơi vào hỗn loạn.
Lục Vũ vừa nói xong thì chân cô như muốn mềm nhũn.
Chắc có lẽ chính là cảm giác tim đập thình thịch, cảm xúc lâng lâng.
Có thể là nội tâm nhộn nhạo của thiếu nữ chăng.
Trong chốc lát, Tô Khả Tây mới phục hồi tinh thần lại.
Cô đẩy anh ra, "Cậu đến thì đến, sao lại hôn tớ?"
Lục Vũ nghe thấy mấy lời này thì nhăn mày lại, "Chính cậu nói muốn hôn còn gì."
Anh suy nghĩ, sau đó lên án nói: "Lần trước cũng như vậy.
"Tuy chưa nói xong, nhưng Tô Khả Tây hiểu lời anh, ý anh muốn nói tới lần trèo tường đến gặp cô rồi nói cô viết tờ giấy quyến rũ anh (*). (*) Tờ giấy kèm với cái hộp đồng phục Tô Khả Tây trả lại Lục Vũ íiiii (chương 18) Tô Khả Tây ậm ừ nói,"Tớ chỉ là nhất thời thôi."
Lục Vũ lạnh mặt, "Ồ,"
Thái độ lạnh nhạt của anh làm Tô Khả Tây không hài lòng, cô véo mặt anh, "Ừ ừ ừ, tớ chính là muốn hôn cậu, mau lại đây để tớ hôn một cái xem.
"Cô nhướn người lên muốn hôn, nhưng lại bị Lục Vũ tránh đi. Tô Khả Tây đang muốn tỏ vẻ thương tâm thì người trước mặt bỗng nhiên cúi đầu, anh cắn lên môi cô, ẩm ướt mà mềm mại. Cô cười nói,"Còn làm bộ nữa.
"Vừa rồi còn trốn tránh, cô muốn hôn cũng bảo không cần, bây giờ lại như vậy. Lục Vũ liếm môi, nhớ tới đồ vừa mua thì đôi mắt híp lại. Anh móc trong túi ra, ỷ vào chiều cao ưu thế nên liền nhét vào mũ áo Tô Khả Tây. Động tác thật sự nhanh làm Tô Khả Tây không thấy rõ."Gì vậy?
"Cô duỗi tay muốn lấy, nhưng lại với không tới, chắc là đồ đó quá nhỏ, căn bản rơi hẳn vào bên trong. Lục Vũ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, nhưng cũng không chịu lấy ra. Tô Khả Tây dừng lại, bất đắc dĩ nói,"Cậu tặng tớ sao? Để tối về tớ xem."
Lục Vũ gật đầu, dứt khoát nói, "Cho cậu đó."
Tô Khả Tây kinh ngạc, không kiêng kị nói, "Nghe nói phẩm vị của thẳng nam chắng ra gì, cậu mua cái gì thế?"
Lục Vũ cười lạnh: "Ha hả."
Tô Khả Tây cười rộ lên, "Nói chơi thôi. Đêm nay cậu muốn ở đây sao?"
Nói xong, cô dừng lại, sau đó ái muội chớp mắt, nhỏ giọng nói: "Hay là chúng ta đi khách sạn…."
Lời còn chưa nói xong, Lục Vũ đã mở miệng, "Tớ phải đi rồi."
Tô Khả cũng biết anh chỉ ghé qua một chuyến, nhưng có thể gặp anh thì cô rất vui vẻ, không cần lãng phí nhiều thời gian.
Cô ôm lấy anh.
Tô Khả Tây rất thích cảm giác ôm lấy anh.
Cả người cô đều trong lòng anh, cái cảm giác này giống như nữ chính trong phim Hàn vậy, đúng là muốn thòng cả tim luôn.
Đặc biệt là người ôm còn đáng yêu vậy nữa.
Hồi Lục Vũ chưa tới Tam Trung thì khi bị cô ôm, anh sẽ như ông già lải nhải, ví như rụt rè linh tinh, còn bắt cô buông ra nữa.
Thật lâu sau, Tô Khả Tây mới đỏ mặt đẩy anh ra, "Cậu đi đi, đã trễ thế này."
Lục Vũ không nói chuyện, anh xoay người đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!