Chương 33: CÔ MUỐN BIẾT KÍCH CỠ ĐÚNG LÀ CÁI NÀO

Rừng cây nhỏ cái gì.

Vẻ mặt của Lục Vũ tự nhiên tắt điện thoại đi.

Giọng nói của Tần Thăng tựa hồ vẫn còn quanh quẩn ở nơi địa phương trống trải này, bị âm thanh ồn ào của mấy chiếc xe vận tải đi ngang đánh tan.

Anh liếm môi, ánh mắt mơ hồ dừng ở dưới, "Đi thôi."

Nói xong liền đi thẳng về phía trước.

"Đi rừng cây nhỏ sao.

"Tô Khả Tây cũng chỉ là hỏi chơi thôi. Ở đây đúng là có rừng cây nhỏ, giống chỗ ở của bà ngoại cô, ngôi nhà ở phía nam và con đường nằm ở phía tây, ở giữa đều toàn là cây, gọi là rừng cây nhỏ cũng đúng. Lục Vũ nói:"Muốn đi thì tự cậu đi."

Tô Khả Tây lắc đầu, "Không được, không đi với cậu thì còn gì lạc thú chứ, Tần Thăng nói rất đúng đấy, cậu tốt thì tớ tốt thôi.

"Lục Vũ cười lạnh một tiếng. Tô Khả Tây cười hì hì rồi đi theo sau anh. Khoảng cách của hai người cũng không xa lắm. Từ con đường này đi vào ngõ đường nhà bà ngoại hơn mười phút. Cách đó không xa còn có tiếng hát ồn ào. Tròng mắt của Tô Khả Tây xoay chuyển, cô túm góc áo của anh và đề nghị nói,"Chúng ta qua kia nhìn xem, hình như vui lắm.

"Lục Vũ cau mày. Tô Khả Tây nói,"Cậu nhớ lần trước hứa gì sao, đừng nói không giữ lời, chính cậu viết đấy.

"(*) (*) Mọi người đọc lại chương 30 nhé!!! Lục Vũ nhướng mày,"Đi thì đi."

"Vậy được, chúng ta đi nhanh lên, đợi lát nữa hết rồi lại không có cái xem đâu.

"Đi về phoá bên kia chính là quảng trường, hiện tại còn chưa tới 10 giờ nên rất đông người. Một đám người làm thành cái vòng tròn, bên trong chỉ có thể nhìn thấy ánh lửa sáng, có tiếng ồn ào và tiếng vỗ tay vang lên. Vóc dáng của Tô Khả Tây nhỏ, nên không nhìn thấy bên trong. Lục Vũ bị cô kéo đi dạo nguyên một vòng bên ngoài, mở miệng nói,"Cậu không thể đứng im được sao?"

Tô Khả Tây oan ức, "Tớ cũng muốn .

"Nhưng vóc dáng của cô nhỏ, chen không vào thì biết làm thế nào. Khoé miệng của Lục Vũ xệ xuống, anh lập tức kéo cô trực tiếp đi vào trong, căn bản không cần đẩy thì đám người đều tự động tránh ra. Tô Khả Tây dễ như trở bàn tay đi vào trong. Ở trong đang có biểu diễn tạp kỹ. Loại biểu diễn này ở thành phố không xem được, Tô Khả Tây chỉ mới thấy ở trên phim, nên có hơi kích động khi gặp ở ngoài đời như vậy. Xung quanh đều là tiếng cảm thán kinh ngạc,"Thật sự chui vào được sao, không bị trúng lửa tí nào, thật lợi hại, còn tưởng rằng trên TV đều là giả, không nghĩ có thể chính mắt thấy."

"Wow, thật lợi hại."

"Mẹ, cái này có thật không thế?

"Tô Khả Tây xem đến mê mẩn, cuối cùng quên luôn Lục Vũ đang đứng bên cạnh. Nghệ nhân biểu diễn vì để cho mọi người đều thấy được nên từ bên này lại đi tới bên kia. Nhưng lại bị Lục Vũ túm lại. Người phụ nữ trung niên đứng kế bên vỗ cô,"Tối lửa tắt đèn, đừng có chạy, bạn trai cháu đều nóng cả người kìa.

"Người đàn ông bên cạnh còn phụ hoạ gật đầu, nhưng cũng không nói gì. Tô Khả Tây bị nói đỏ cả mặt. Cô xoay đầu nhìn mặt Lục Vũ có chút đen, bèn đi qua nói,"Xin lỗi nha."

Lục Vũ hé mắt nhìn cô, "Ha hả.

"Lúc anh nói hai chữ này thì Tô Khả Tây liền biết không có việc gì. Buổi biểu diễn nhảy vòng lửa cuối cùng cũng kết thúc, một trò mới lại tiếp tục. Trò này tương đối đặc biệt, hai nghệ nhân tạp kỹ biểu diễn một đoạn xong rồi dừng lại nhìn về phía quần chúng,"Kế tiếp, chúng tôi sẽ mời một người qua đường cùng chúng tôi biểu diễn, tương đối an toàn.

Có ai tự nguyện không?"

Xem thì rất hay, nhưng chân chính tham gia thì không phải ai cũng muốn.

Trong lúc nhất thời, cả đám gần trăm người nhưng không ai giơ tay, thật ra cũng có mấy đứa trẻ con muốn nhưng đều bị người lớn ngăn cản.

Dưới tình huống như vậy thì nghệ nhân chỉ có thể tự mình chọn một người, họ lấy đồng xu ra ném, dừng lại trước mặt ai thì chính là người đó.

Tô Khả Tây đang hóng hớt thì thấy đồng xu lại rơi xuống trước mặt cô.

Cô thật đúng rất nóng lòng muốn thứ, loại thể nghiệm kỳ diệu này rất hay, cũng coi như là một kỉ niệm đáng nhớ.

Đối phương duỗi tay mời cô qua.

Tô Khả Tây mới nhấc chân đã bị người bên cạnh giữ chặt.

Lục Vũ hung dữ nói, "Đi cái gì mà đi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!