Chương 32: CẬU MUỐN KÉO TỚ VÀO RỪNG CÂY NHỎ SAO?

Tô Khả Tây cũng là hết cả hồn.

Cô chỉ nghĩ là lần trước gặp mặt ở bệnh viện cũng hơn hai tháng rồi, chắc mẹ cô cũng không nhớ rõ lắm.

Hơn nữa ấn tượng lần trước cũng không tệ lắm.

Tần mắt Dương Kỳ đột nhiên dừng phía dưới.

Tô Khả Tây vội vàng rút tay mình ra, xấu hổ cười, cũng không giải thích.

Dương Kỳ chưa nói gì, ánh mắt bà chuyển hướng sang một bên, rồi dịu dàng nói, "Lục Vũ đúng không, lần đầu cùng mẹ về đây sao?"

Lục Vũ nói, "Vâng."

Có thể cảm thấy nói hơi ít, vì thế nên anh bổ sung, "Hôm nay vừa về ạ."

Dương Kỳ gật đầu, lại nhìn anh đăm đăm hỏi, "Vết thương lần trước ở lưng đã tốt chưa? Vết thương trên trán của cháu có nghiêm trọng không?

"Là người đã cứu con của mình thì quan tâm là điều cần thiết. Lục Vũ trả lời:"Vâng, không nghiêm trọng lắm.

"Bà Khâu bên kia gọi Lục Vũ nên Dương Kỳ cũng không nhiều lời nữa, chỉ tuỳ ý nói hai câu rồi kéo Tô Khả Tây về nhà. Về đến nhà, Dương Kỳ liền hỏi:"Kêu con đưa gạo nếp bánh trôi mà đi cả nửa ngày, nếu mẹ không ra thì con còn muốn đứng ở cửa tới khi nào nữa?

"Tô Khả Tây cúi đầu, không nói gì. Nghe mẹ nói vài câu, sau cô mở miệng,"Mẹ, mẹ nói dì nhà bên cạnh làm chuyện như vậy thì con bà ấy có thể nào không chấp nhận được hay không?

"Dương Kỳ sửng sốt. Bà thở dài, vừa nhìn liền biết con gái mình nghĩ cái gì,"Chuyện của nhà người khác chỉ có họ mới rõ ràng. Nói không dễ nghe thì không có người nguyện ý chấp nhận thân phận trưởng bối của mình như vậy."

Nhưng cố tình nó lại là như vậy.

Bà có thể thấy tính tình của thằng bé bên cạnh cũng khá nóng tính, lần trước đánh nhau cũng chẳng thấy mới lạ gì.

Có thể do Tô Khả Tây ngày thường cũng hay đánh nhau, nên trong mắt bà cũng không phải vấn đề gì lớn cả.

Dương Kỳ cũng không có thiên hướng thích mấy nam sinh yếu ớt, một người đàn ông mà không bảo vệ được người mình thích thì đó mới là vấn đề.

Lúc ăn cơm, Tô Khả Tây cũng quên đi đa số việc.

Cô thường ngày ở nhà chỉ lo ăn, còn người lớn thì nói chuyện, lần này cũng không ngoại lệ, lâu không về quê nên bà ngoại ông ngoại đều đặc biệt nói nhiều.

Trò chuyện thế nào lại nói đến vấn đề nhà bên cạnh.

Chắc do hôm nay bà ngoại bị hỏi vài lần nên cũng nhớ lại, "Vừa rồi thấy bà Khâu rất vui vẻ, chắc trong lòng rất vui sướng, hôm nay rốt cuộc có thể ngủ ngon rồi."

Tốc độ chiếc đũa của Tô Khả Tây chậm lại.

"Từ lâu bà ấy đã nhắc mãi, có đôi khi Tây Tây về đây chơi, lúc đi rồi thì bà ấy cũng nói với mẹ muốn gặp cháu ngoại, nhưng vẫn chưa thấy được."

Nhà họ Khâu có một người con trai và một người con gái, con trai đã có sự nghiệp ổn định, cũng chăm lo cho hai vợ chồng già khá tốt, cháu gái nghỉ hè cũng về đây chơi.

Nhưng người già rồi thì cũng nhớ những việc trước kia.

Việc của Khâu Hoa năm đó dưới sự tức giận đoạn tuyệt quan hệ, nhưng sau đó lại lo lắng, lúc đó chỉ là bực mình vì không đáng giá cho con gái mình nên trong lòng ai cũng buồn cả.

Khâu Hoa tuy rằng cũng liên lạc với bà Khâu, nhưng vẫn không có gặp mặt.

Chỉ đến vài tháng trước thì ông Khâu cuối cùng cũng đồng ý để bà ấy về nhà, đó là lần đầu tiên bà ấy về nhà sau mười mấy năm nhưng không dẫn Lục Vũ theo.

Một bữa cơm mà Tô Khả Tây ăn chậm hơn thường ngày mười phút.

Tính tình bà Khâu rất mềm mại, cho dù trước kia Khâu Hoa có làm sai nhưng bà làm mẹ cũng không trách cứ, dù sao cũng trôi qua nhiều năm rồi, cơ bản không liên lạc mười mấy năm nên mọi tức giận cũng đã biến mất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!