Cô gái nhỏ trên giường bệnh cuối cùng cũng truyền xong một lọ nước biển, đang chán muốn chết nhìn màn đêm đen như mực bên ngoài cửa sổ.
Vừa nghe được động tĩnh phía sau, quay đầu nhìn thì thấy hai người đã quay lại.
Cô ấy lén cười trong chốc lát.
Lần này Lục Vũ ngồi yên không dám động đậy gì nữa.
Động tác của Tô Khả Tây rất cẩn thận, cô rửa sạch sẽ vết thuốc còn sót trên miệng vết thương.
Lúc cái nhíp đụng trúng anh, biểu cảm của Lục Vũ cũng không thay đổi, cứ như người bị đụng trúng không phải là anh vậy.
Tô Khả Tây tỉ mỉ nhìn chằm chằm miệng vết thương, cô dùng thuốc sát trùng để lau vết thương rồi sau đó cẩn thận thay thuốc mới.
Lúc cô nghiêm túc thì đôi mắt cực kỳ tập trung.
Lục Vũ nhìn thẳng nhìn cô rồi liếm môi, anh nhịn xuống ý nghĩ xúc động muốn kéo cái khẩu trang vướng bận kia xuống, sau cùng thì nhắm mắt lại.
Tô Khả Tây hoàn toàn không biết gì cả, cô dán băng gạc lên cho anh.
Vốn dĩ trên mặt không có chút tì vết nào, nay lại có thêm miếng băng gạc, giống như mấy nhân vật trong anime hay truyện tranh manga mà có thêm mấy miếng băng cá nhân dán trên mũi vậy.
"Được rồi."
Cô tháo khẩu trang xuống.
Không đợi cô buông tay thì Lục Vũ đã cúi xuống và cắn môi cô, mùi ngọt của kẹo vừa rồi truyền thẳng đến miệng anh.
Tô Khả Tây ngơ ngác mở to mắt.
Lục Vũ không đi sâu vào trong, chỉ lướt trên đôi môi cô một lát, sau đó lại ngồi ngay ngắn nhìn vào gương soi, anh phát hiện cô thay thuốc đúng là khá tốt.
Anh không e dè việc bên cạnh còn có người khác.
Cô gái nhỏ thấy Tô Khả Tây xấu hổ nhìn về phía mình thì rút kim tiêm ra và ấn miếng bông gòn lên, phủ nhận nói, "Em cái gì cũng không thấy, em đi trước, học trưởng học tỷ, hẹn gặp lại.
"Tô Khả Tây không tin, nhìn biểu cảm kích động của cô ấy xem, khẳng định cái gì cũng thấy được. Sau khi chào xong thì cô gái liền nhanh chân rời khỏi phòng y tế. Phòng y tế lớn như vậy, cuối cùng chỉ còn hai người bọn họ. Tô Khả Tây suy nghĩ một lát và nói:"Cậu lại hôn tớ rồi, cậu phải đền bù gì đi chứ, tớ cũng phải người tuỳ tiện mà muốn hôn là hôn được đâu."
Lục Vũ giương mắt, "Ồ."
"Tớ tạm thời vẫn chưa nghĩ ra." Tô Khả Tây nghiêng đầu nói, "Trước tiên cứ nhớ kỹ trong lòng, về sau lại tính tiếp.
"Lục Vũ không phản bác. Sắc trời bên ngoài không còn sớm nữa, Tô Khả Tây dù có to gan cỡ nào cũng cảm thấy nên về nhà rồi,"Lần sau tớ lại đến tìm cậu, để xem ngày mai tớ có việc gì làm hay không."
"Cậu có thể không đến.
"Lục Vũ không giữ cô. Tô Khả Tây nhướng mày, trêu chọc nói,"Phải không, sau đó chờ cậu trèo tường đến rồi lại bị Chủ nhiệm Giáo dục đuổi theo sao?
"Lần trước lúc cô về trường thì Chủ nhiệm Giáo dục đã đi kiểm tra một lúc. Cây cầu thang đã bị xử lí, bên kia cũng không thấy gì cả, camera đằng sau cũng bị Đường Nhân che khuất. Tuy rằng bây giờ đã bình thường. Tô Khả Tây xốc lại tinh thần, cùng Lục Vũ đi ra ngoài trường. Khu dạy học đã bắt đầu lớp tự học buổi tối, một phòng hai phòng sáng đèn, trường học yên tĩnh dường như chỉ có hai người. Cô còn nhớ rõ giai thoại hào hùng lần đó. Tài xế chờ ở gần giao lộ. Tô Khả Tây đột nhiên xoay người ôm Lục Vũ,"Lần sau gặp.
"Vốn dĩ cô muốn nói rất nhiều nhưng cuối cùng đều nuốt vào cổ họng, chỉ còn lại những lời này. Lục Vũ nhìn xe chạy biến mất trong tầm mắt. Anh sờ môi, sau đó xoay người đi vào ngõ nhỏ. Ngày hôm sau là thứ bảy, Tô Khả Tây hiếm khi ngủ được một giấc ngon lành. Lúc xuống lầu thì cô thấy Dương Kỳ đang ngồi ở bàn bên kia chơi điện thoại, đến nỗi chỉ còn Tô Kiến Minh ở trong phòng bếp làm cơm. Cuối tuần nào ông cũng đều đích thân xuống bếp. Dương Kỳ liếc mắt nhìn cô, giống như vô tình hỏi,"Sao kì nghỉ vừa rồi không thấy con về cùng Đường Nhân?"
Tô Khả Tây hậm hực cười, "Con ra ngoài chơi ạ."
Dương Kỳ giương mắt nhìn cô.
Tô Khả Tây khẳng định bà chắc chắn biết rõ chuyện, mẹ cô tuy rằng được chiều hư, nhưng cũng không phải cái gì cũng đều không biết.
Tô Kiến Minh từ nhỏ đã trải qua nhiều cực khổ, nên việc bếp núc cũng rất thuần thục.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!