Chương 23: KHÔNG THỬ

Trước một phút khi tiết tự học kết thúc, Trang Nguyệt đứng ở cửa lớp 1.

Sau khi giáo viên bước ra khỏi lớp, mấy nam sinh nhìn thấy Trang Nguyệt đứng ở đó đều sững người, một lát sau lại ồn ào.

Trang Nguyệt chính là nữ thần trong lòng không ít người ở Tam Trung, nói chuyện nhẹ nhàng, thành tích cũng tốt, gia cảnh lại không tồi. Chủ yếu là còn xinh đẹp, ít nhất cũng trong top ba của trường.

Nghe một mảnh xôn xao thì Tần Thăng ngẩng đầu rồi đẩy Lâm Viễn Sinh, "Ấy, buổi tối cậu ta tới đây là muốn làm gì?"

Lâm Viễn Sinh nói, "Vị át chủ bài ngồi đằng sau tớ này.

"Ngồi sau cậu ta chính là Lục Vũ, bây giờ đang nằm ngủ trên bàn. Chuông tan học vang lên, học sinh đua nhau đi ra ngoài, cố tình cô ta lại đi vào trong. Làm nhiều người thích hóng hớt ở lại xem, ngẩng đầu nhìn đầy hứng thú. Trang Nguyệt hít sâu một hơi rồi đến trước bàn của Lục Vũ. Cô ta do dự vài giây, sau đó duỗi tay gõ mặt bàn. Lục Vũ hiển nhiên không ngủ, anh mở mắt liếc nhìn cô ta, mặt không biểu cảm, cũng không gì cả mà lại nhắm mắt. Ngón tay của Trang Nguyệt run lên, cô ta đưa tay về, nhẹ giọng mở miệng,"Lục Vũ, tớ thích cậu, cậu hiện tại có bạn gái không?

"Cô ta cảm thấy với tính cách của anh chắc hẳn là không có. Nữ sinh chiều nay chắc cũng chỉ là chơi đùa thôi, trước kia cô ta cũng chưa gặp qua, sao đột nhiên lại yêu đương được. Nghe vậy, cả Tần Thăng và Lâm Viễn Sinh đều thầm than không ổn. Đây không phải cố ý sao, buổi chiều rõ ràng cô ta còn ở sân thể dục, sao có thể không thấy một màn kia được, ai mà chả thấy được chứ. Trang Nguyệt mím môi, khoé mắt nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của mấy người xung quanh thì vô thức có thêm dũng khí, nói:"Nếu không có thì cậu không ngại thử một lần với tớ xem.

"Lục Vũ đứng dậy, giữa mày hiện lên vẻ lạnh nhạt lạnh lùng. Mọi người cứ nghĩ anh muốn nói cái gì đồng ý hay không đồng ý, anh đột nhiên mở miệng,"Không thử.

"Hai chữ ngắn ngũn. Môi của Trang Nguyệt trắng bệch, cô ta vẫn chưa tiếp thu được mấy lời này, vẫn cảm giác ánh mắt của mấy người phía sau đâm vào lưng đến đau. Chắc không phải muốn khóc chứ? Tần Thăng thấy tình huống không đúng, giả bộ ngớ ngẩn,"Ai da, Trang Nguyệt, anh Vũ có bạn gái rồi, cậu chậm một bước rồi."

Lòng bàn tay Trang Nguyệt nắm chặt thành quyền, bỗng nhiên nhìn thẳng Lục Vũ, hỏi: "Là nữ sinh ở trên sân thể dục hôm nay sao?"

Tần Thăng ngơ ngác nói, "Đúng vậy.

"Trong phòng tất cả đều an tĩnh, mọi người ai cũng không dám lên tiếng. Trang Nguyệt ngẩng đầu,"Cô ta có thể làm được thì tớ cũng có thể làm được, tại sao không cho tớ thử một lần, tớ chắc chắn sẽ còn tốt hơn cô ta."

"Này…

"Tần Thăng không biết phải nói tiếp như thế nào. Đây không phải là đâm đầu vào ngõ cụt sao, không có hứng thú chính là không có hứng thú, còn cái gì mà được với không được gì, coi trọng người nào cũng liên quan tới mấy thứ này sao. Lúc đầu Lục Vũ vẫn không chú ý mà nhìn điện thoại, sau khi anh nghe thấy câu nói có khí phách như vậy thì rốt cuộc cũng giương mắt nhìn cô ta. Tim của Trang Nguyệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh cười lạnh một tiếng, trong mắt đều là vẻ không kiên nhẫn,"Cậu có thể làm được?

"Lục Vũ thu hồi tầm mắt, nhìn đến tin nhắn mới đến trong WeChat, biểu cảm nhu hoà hơn, ngẩng đầu kì quái nói,"Vậy có liên quan gì tới tôi?

"Anh lại không cần cô ta phải làm gì nên có làm được hay không thì liên quan chứ. Ước chừng mấy lời này hơi tổn thương nên môi của Trang Nguyệt run rẩy, cô ta không nói chuyện nhưng biểu cảm lại không quá đẹp. Lục Vũ cũng không thèm quan tâm cô ta, anh xoay người ra khỏi phòng học. Lúc đến gần còn liếc mắt nhìn Tần Thăng. Trong lòng Tần Thăng lập tức lộp bộp. Đây không phải muốn tính trên đầu của cậu ta chứ, đêm nay Trang Nguyệt đúng là uống nhầm thuốc, đột nhiên tới tỏ tình, cứ duy trì bộ dáng nữ thần không phải tốt sao? Cậu ta thở dài, cúi đầu nói với Trang Nguyệt,"Đừng nhớ anh Vũ nữa, cậu ta đã sớm có người thích, hai người bên nhau cũng lâu rồi.

"Nếu nói không sai, chỉ sợ trước khi chuyển trường đến đã bên nhau rồi. Trang Nguyệt bỗng dưng ngẩng đầu,"Tớ kém hơn cô ta sao?"

Tần Thăng nghẹn lời, do dự nói, "Không phải nguyên nhân kém hay tốt, mà căn bản cậu không phải người anh Vũ thích."

Từ lúc bắt đầu, anh Vũ đã không có chút hứng thú nào đối với cô ta rồi, cũng không nói nhiều mấy câu, sao bây giờ cô ta lại ngoan cố vậy chứ.

"Ấy, người chị dâu nhỏ cũng rất tốt, cậu cũng tốt, bên ngoài còn rất nhiều người đàn ông tốt…

"Cậu ta còn chưa nói xong, Trang Nguyệt đã xoay người đi. Tần Thăng cảm thấy mình mới là người chịu thương tổn. Mấy người hóng hớt trong phòng muốn nói mà cũng không dám nói, chờ sau cô ta biến mất ở cuối hành lang thì mới sôi nổi nghị luận,"Mẹ nó, tớ khẩn trương muốn chết."

"Một câu tớ cũng không dám nói, sợ bị mắng."

Người phụ hoạ cũng sờ cái trán, không khí đúng là quá mức quỷ dị.

"Lục Vũ đúng đang yêu đương đấy, buổi chiều tớ có nhìn thấy cậu ta ở bên cạnh nữ sinh đó ở sân thể dục. Chỉ là không thấy được mặt, đúng là tiếc mà."

"Trang Nguyệt lần này khẳng định bị đả kích không nhỏ rồi."

"Tớ muốn nói thế này, là do cậu ấy không hỏi thăm cho tốt, hơn nữa câu nói kia dường như còn muốn so đo với nữ sinh khác nữa, không nghĩ cậu ấy lại là người như vậy."

Tần Thăng và Lâm Viễn Sinh nghe đều cảm thấy vô nghĩa, bèn vội vàng dọn đồ đạc ra khỏi phòng học.

Trở lại Gia Thuỷ Tử Lập, sau đó là đại hội thể thao.

Đại hội thể thao của Gia Thuỷ Tư Lập làm vẫn còn tương đối tốt, khoảng chừng ba ngày, không khí cũng náo nhiệt có lẽ là do không cho phép học sinh đi ra ngoài.

Ở mấy trường công lập khác thì thời điểm này gần như đều đang nghỉ học, không có thi đấu thì ra ngoài chơi, căn bản không trở về trường học.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!