Tô Khả Tây nhìn anh chằm chằm, "Tớ không phải ghét bỏ cậu, tớ chỉ tò mò một chút tại sao cậu đột nhiên đến đây, hơn nữa không phải hôm nay là thứ Tư sao, cậu không học tiết tự học buổi tối sao?"
Lục Vũ cười lạnh một tiếng, "Cậu quản thúc được sao."
"Mặc kệ cậu." Tô Khả Tây bĩu mỗi, "Cậu đến đây chỉ là muốn nói chuyện này à, tớ đã giặt sạch đồng phục trả lại rồi.
"Kỳ thật cũng thể xem như chuyển phát nhanh, là cô trực tiếp tìm người đưa đại, sợ làm mọi người chú ý nên mới bỏ vào túi chuyển phát nhanh. Không nghĩ tới đúng là kích thích quá. Tô Khả Tây lẩm bẩm nói,"Tớ viết chơi thôi."
Cô nghĩ đến mấy câu kia, bởi vì có một minh tinh trên mạng ra ngoài lúc nào cũng mang theo mền, sau đó cô ấy nghĩ cô ấy ngửi được mùi của nó, vừa lúc cô cũng đang mặc đồ của Lục Vũ.
Vừa lúc phù hợp nên mới tiện tay viết vài dòng, không nghĩ tới Lục Vũ lại bị trêu chọc thế, còn trèo tường gặp cô nữa chứ.
Trong nháy mắt, mặt Lục Vũ đen thui.
Hôm nay Lục Vũ vẫn mặc đồng phục, tay áo xắn cao xứng với bộ dáng kiêu ngạo khó thuần bây giờ, có một loại mị lực không nói nên lời được.
Đồng phục này mấy ngày trước cô vẫn còn mặc đấy.
Tô Khả Tây nhớ đến tờ giấy mình viết thì không tự chủ được đỏ mặt, cái chủ ý đó đúng là bẩn thỉu.
Cô còn chưa nói gì, thì Lục Vũ đã lên tiếng nhưng giọng điệu không tốt mấy, "Vậy…Tối thứ bảy cậu ngủ thế nào?"
"Đương nhiên ngủ trên giường rồi."
"Cậu mặc cái gì ngủ?"
Tô Khả Tây lúc này mới hiểu ý của anh, trong lòng cười tủm tỉm nhưng trên mặt lại không biểu hiện gì, nói: "Đương nhiên mặc đồng phục của cậu rồi.
"Sắc mặt Lục Vũ đẹp hơn được chút. Cô lại bổ sung,"Rất thoải mái, còn có mùi của cậu nữa.
"Ngay sau đó, liền nhìn thấy lỗ tai của Lục Vũ đỏ lên, cửa bên này có đèn nên cô có thể nhìn thấy rõ ràng, đỏ như máu vậy. Lục Vũ ho khan một tiếng, tay để trong túi quần, lãnh đạm"Ừ
"một tiếng. Qua một lát, anh lại đứng đắn mắng cô,"Nữ sinh nói chuyện đừng có mạnh dạn như vậy, ai biết đối phương là người hay là chó, lần sau không được như vậy nữa."
Tô Khả Tây ngơ ngác nghe, đây là ý gì hả
…. Nghe rõ chưa? Lục Vũ tức giận nhìn cô.
Tô Khả Tây gật đầu, "Nghe rồi nghe rồi, cậu là người chứ không phải chó, tớ viết cho cậu tất nhiên biết là ai rồi."
Lục Vũ trừng mắt, "Chẳng lẽ cậu còn muốn viết cho người khác hả?"
"Không có, viết cho mình cậu thôi.
"Tô Khả Tây cười trả lời. Hiển nhiên là mấy lời này làm Lục Vũ rất vui vẻ, anh ra vẻ bình tĩnh gật đầu rồi sờ lỗ tai đỏ bừng, nhẹ giọng nói,"….
Cậu viết cho tớ thì không sao….
"Tô Khả Tây không nhịn được bật cười. Cô tươi cười nói,"Về sau tớ mà viết cho cậu nhiều một chút, chẳng lẽ ngày nào cậu cũng trèo tường đến đây sao?"
Lục Vũ nói, "Ha hả, cậu suy nghĩ nhiều rồi.
"Anh bỗng dưng móc từ trong túi ra cây bút, lại lấy một tờ giấy trắng rồi xoẹt xoẹt viết lên vài chữ, chi chít thành một đống, sau đó thì nhét vào trong tay cô. Anh nhướng mày,"Cậu về rồi nhìn."
"Ừ."
Tô Khả Tây cũng không muốn xem, chỉ là quả thật cô rất muốn biết bên trong viết gì, không biết có phải mấy lời quyến rũ cô hay không đây.
Lục Vũ cụp mắt nhìn cô, ánh mắt tối đen.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!