Ba chữ ngắn ngủi, mà thanh âm cũng không lớn.
Nhưng mọi người trong phòng ai cũng nghe được rõ ràng, trong lúc nhất thời không ai kịp phản ứng, đầu óc cứ như đứng hình vậy.
Chắc vừa rồi bọn họ nghe lầm rồi nhỉ?
Tô Khả Tây vừa xoay người thì Lục Vũ cũng đứng lên, anh kéo cánh tay cô lại, giọng nói vững vàng nói: "Không cho đi.
"Giọng nói này còn lớn hơn vừa rồi, ngay cả người bên ngoài đều nghe rành mạch. Động tĩnh vừa rồi làm Tô Khả Tây hoảng sợ, cho nên cô mới muốn đi. Hai tháng không gặp, Lục Vũ xác thật không phải là người cô gặp trước kia, nên cô nhất định phải suy nghĩ thật kĩ mà không phải mù quáng đi theo. Nhưng không nghĩ tới Lục Vũ lại chủ động giữ cô lại. Nghĩ đến đây, Tô Khả Tây xoay người,"Cậu là ai?"
Cô muốn rút tay ra, "Tôi không quen cậu. Cậu cũng không biết tôi.
"Dựa vào cái gì lúc nào cô cũng phải nghe theo anh. Trong nháy mắt, Tô Khả Tây hơi oan ức, cô hít cái mũi, sau đó phát ra âm thanh nho nhỏ, nhưng đều bị tiếng nhạc ồn ào che mất. Nhưng Lục Vũ nghe được. Anh có hơi hoảng sợ, sợ cô nhịn không được lại khóc, thế là anh bèn mím môi không nói chuyện. Sức lực của cô chẳng qua chỉ là con kiến so với anh mà thôi, chẳng có tác dụng gì cả. Tô Khả Tây kéo nửa ngày cũng không kéo ra được, vì thế cô cũng bất động, sau đó thì tay,"Cậu còn không buông?"
Lục Vũ nhăn mày lại: "Không buông.
"Còn Tần Thăng thì vẫn đang ngồi hóng hớt đến say mê. Đây mẹ nó chính là đánh yêu đấy, còn làm trò trước mặt bọn họ nữa, nghiễm nhiên đã làm lơ sự tồn tại của bọn họ rồi, đối với bọn họ mà nói thì đúng là xem đến nghiện."Cậu không bỏ tôi gọi người đấy."
Tô Khả Tây khó thở, nói cũng không lựa lời: "Tôi nói cho cậu biết Đường Nhân ở phòng kế bên đấy.
"Đây là tính tình gì thế không biết, động một tí là giận dỗi. Lục Vũ cầm cổ tay chuyển xuống phía dưới, anh vẫn giữ chặt tay cô rồi nhướn mày,"Vậy cậu bảo cậu ấy lại đây đi."
Lòng bàn tay của anh nóng rực, Tô Khả Tây đá anh một cái.
"Mẹ nó.
"Có nam sinh không nhịn được nhỏ giọng kêu. Lại còn dám đá anh Vũ kìa, sợ là không muốn sống nữa rồi…. Khoan đã, nữ sinh trước mặt này có vẻ không giống với mấy nữ sinh khác lắm. Quả nhiên ngay sau đó, mấy người ở đây đều thấy Lục Vũ chỉ hừ một tiếng, nhưng vẫn không có phản ứng gì. Có nữ sinh nắm lấy quần áo rồi nhịn không được nói:"Cậu có phải quá đáng lắm rồi không? Lục Vũ cũng không làm gì mà sao cậu phải đá cậu ấy chứ?
"Người bên cạnh thì kéo cô nàng lại. Lực chú ý của Tô Khả Tây bị dời đi, cô nhìn về phía nữ sinh kia rồi bỗng nhiên cười:"Cậu lấy thân phận gì chất vấn tôi?
"Nữ sinh cạn lời, cô ta không trả lời được nên cả mặt đều đỏ lên. Lâm Viễn Sinh vẫn luôn không nói chuyện, bỗng chọt Tần Thăng một cái, đôi mắt thì sáng lên,"Mẹ nó, đột nhiên cảm thấy chị gái soái ghê ha."
"Phải gọi là chị dâu.
"Tần Thăng nói. Tô Khả Tây không để ý tới cô nàng mà chỉ nhìn chằm chằm Lục Vũ, từng câu từng chữ nói:"Tớ phải về rồi, cậu còn không buông sao?
"Lục Vũ không nói chuyện. Ngay lúc tất cả mọi người đều cho rằng hai người vẫn tiếp tục giằng co như vậy, thì hai người bỗng đổi tư thế. Lục Vũ một tay ôm cô lên, sau đó trực tiếp đá văng cửa rồi biến mất trong tầm mắt mọi người. Mọi người chưa kịp phản ứng. Trước cửa có người đi qua tò mò hướng bên trong nhìn, lại thức thời mà rời đi. Tần Thăng phản ứng lại, cậu ta chạy ra nhìn xung quanh một lát, lại phát hiện hành lang không một bóng người, hai người đó không biết đã đi đâu."Anh Vũ thật mạnh mẽ…"
"Rốt cuộc chị gái nhỏ là bạn gái của ai……"
Tần Thăng yên lặng quay về phòng, cậu ta nghe thấy câu cuối cùng thì nói thầm: "Chị gái nhỏ gì chứ……. Phải gọi chị dâu nhỏ mới đúng.
"Hai người vừa đi thì mấy người cũng muốn đi hóng hớt, nhưng cuối cùng nhát gan, sợ bị đánh nên trở lại phòng thở dài. Mấy nhóm nữ sinh âm thầm cắn răng. Từ đầu cứ nghĩ bạn gái Tần Thăng, ai biết hiện tại lại ra như vậy, muốn nói nữ sinh kia cùng Lục Vũ không có gian tình cũng không ai tin. Có nam sinh đi tới, do dự hỏi:"Tần Thăng, bạn gái cậu sao?
"Tần Thăng cảm thấy ánh mắt cậu ta nhìn về phía mình có điểm kì quái. Cậu ta suy nghĩ cẩn thận xong thì mặt lập tức tối sầm, không phải cho rằng cậu ta bị Lục Vũ đội nón xanh sao?"….." Cậu ta nhìn qua, "Cậu thấy có khả năng sao?"
"Không có khả năng."
"Vậy còn không phải xong rồi sao. Chị dâu của tớ đấy biết không, chỉ là đang giận dỗi với anh Vũ thôi."
Nam sinh đối diện nói: "Vậy Trang hoa khôi đã nhắm anh Vũ lâu như vậy, nếu để cô ấy biết…."
Đúng là bọn họ không nghĩ tới Trang Nguyệt đêm nay lại qua đây.
Không nghĩ nhất là phản ứng của Lục Vũ lúc đó, đủ trực tiếp mà cũng chẳng chừa lại mặt mũi cho ai.
Từ khi anh Vũ chuyển tới Tam Trung thì Trang Nguyệt thường lại đây rồi diễn vở vô tình chạm mặt, mà cố tình là ngữ điệu nói chuyện lúc nào cũng nhẹ nhàng làm bọn họ cũng ngại nói trực tiếp.
Đêm nay anh Vũ đúng là không cho cô ta mặt mũi, trực tiếp xé rách mặt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!