Chương 12: KHÔNG ĐƯỢC ĐI

Ba chữ ngắn gọn của Lục Vũ làm cả phòng im phăng phắc.

Âm nhạc bên kia không tắt mà cứ truyền vào lỗ tai mỗi người, nhưng cũng chẳng người nào chú ý.

Tô Khả Tây không nghĩ anh sẽ nói vậy nên trong lúc nhất thời cũng chưa phản ứng kịp.

Chờ khi cô hoàn hồn thấy vài người bên kia đều nhìn chằm chằm mình với biểu cảm cực kỳ quái lạ, nhất là nữ sinh ngồi đầu đang cau màu vui sướng khi thấy người khác gặp hoạ.

Tô Khả Tây cười lạnh, làm như không có việc gì buông tay ra, giả vờ kinh ngạc nói: "Ngại quá, phòng tối quá nên tôi nhận nhầm người."

Sau đó, cô lập tức ngồi xuống bên cạnh Tần Thăng.

"Tần Thăng

"Cô kêu lên. Tần Thăng bị gọi đột ngột như vậy cũng theo phản xạ trả lời:"Có."

Lâm Viễn Sinh lập tức phụt cười một tiếng.

Tần Thăng bây giờ ngơ ngẩn, khi vừa bị Tô Khả Tây đẩy qua bên cạnh thì cậu ta còn hơi oan ức chút, ai dè kết quả lại là tình huống này.

Tình huống gì thế này, anh Vũ có gì mà không vui chứ?

Tuy rằng Tô Khả Tây không ôm lấy cánh tay của Tần Thăng, nhưng ngồi xuống bên cạnh cậu ấy thì ý tứ cũng đủ rõ ràng rồi.

Mấy nữ sinh ban đầu căm thù nhìn cô thì đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi nở nụ cười tươi lần nữa.

Không khi quỷ dị trong phòng lại được khôi phục như ban đầu.

Đám nam sinh đối diện bị tình huống như vậy doạ mất mật, nửa ngày mới có thể hiểu được chuyện gì xảy ra, lúc này liền trêu ghẹo nói: "Đúng là có thể nha Tần Thăng."

"Không đúng, không đúng, không phải."

Tần Thăng vội vàng liên tục xua tay, lời nói cũng không nói được đầy đủ, "Không phải như cậu…cậu ấy nói đâu.

"Cậu ta chắc sẽ bị tế chết mất!!!! Mấy nam sinh nghe lời này của cậu ta thì cũng chỉ xem như là cậu ta ngại ngùng, sau đó thì lại sôi nổi trêu chọc:"Tiểu cô nương của cậu còn lại đây tìm kìa, còn bày đặt ngại gì nữa chứ?"

"Tiểu tử Tần Thăng cậu đúng là có diễm phúc nha.

"Lời còn chưa nói xong thì cửa lại được mở ra, đi vào là một nữ sinh mặc váy trắng, dáng người yểu điệu, tóc đuôi ngựa dài, nhìn qua vừa đẹp vừa nhẹ nhàng. Tô Khả Tây căn bản đã thấy có vấn đề từ khi cô ta đi vào. Trực giác của phụ nữ luôn luôn đúng. Sau đó, nữ sinh đó đi tới, ngữ điệu lúc nói chuyện đều nhẹ nhàng và ôn nhu:"Lục Vũ, cậu cũng ở đây sao.

"Tất cả lực chú ý trên người Tô Khả Tây và Tần Thăng đều được dời đi. Tần Thăng cũng bất chấp có Tô Khả Tây ở đây, đột nhiên xoay đầu hỏi:"Trang Nguyệt tới làm gì? Ai bảo cậu ta tới?"

Lâm Viễn Sinh cũng không rõ ràng lắm, "Tớ làm sao biết được? Ai mẹ nó kêu cậu ta tới.

"Hai người đã nói trước là đừng nói cho Trang Nguyệt rồi, thế mà ai không muốn sống lại nói thế không biết. Lục Vũ không trả lời Trang Nguyệt mà chỉ nhàn nhã cắn hạt dưa. Bàn tay của anh rất đẹp, ánh đèn đủ màu sắc chiếu xuống càng làm tăng thêm vẻ thon dài của ngón tay. Ngay cả động tác cắn hạt dưa đều trở thành cảnh đẹp ý vui. Mấy nữ sinh im lặng nhìn chằm chằm, tim càng đập nhanh hơn, sắc mặt thì lơ đãng đỏ lựng. Trang Nguyệt nhìn một lát rồi dời ánh mắt đi:"Tớ không quấy rầy mọi người chứ?

"Người đứng ngay trước mặt nên cũng không có ai EQ thấp đến trình độ mà nói có cả, nam sinh thì luôn có lòng trắc ẩn với nữ sinh đẹp."…. Nếu đã tới rồi, vậy cậu ngồi bên kia đi."

Mấy nữ sinh tuy rằng không hoan nghênh tình địch của mình ở đây, nhưng đều thông minh mà cười, "Đến đây cùng hát đi."

Trang Nguyệt dịu dàng cười, "Không cần, tớ ngồi đây là được.

"Ngồi đây? Tức là muốn ngồi cạnh Lục Vũ? Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, ngay cả trong lòng Tần Thằng cũng đang phiền phức bắt đầu nghĩ làm thế nào để đuổi cô ta đi. Không nghĩ tới Lục Vũ lại không khách khí hỏi:"Ai nói cô tới?

"Rất rõ ràng, ý trên mặt chữ. Sắc mặt Trang Nguyệt lúc xanh lúc trắng, không nghĩ tới anh không cho cô ta mặt mũi trước mặt nhiều người như vậy, đúng là làm khó cô ta. Cô ta siết chặt lòng bàn tay lại, lộ ra vẻ tươi cười,"Tớ nghe mọi người nói, cho nên mới…."

"Nói nhiều. Chướng mắt.

"Trang Nguyệt tuy là người bình tĩnh, nhưng cũng bị bốn chữ kia làm tức giận. Sau đó lại thấy đám người bên kia nhìn chằm chằm cô ta với biểu cảm kỳ lạ thì sắc mặt càng lúc càng đỏ. Cô ta hít sâu một hơi, vẫn lộ ra vẻ tươi cười như cũ,"Ngại quá, tớ còn có việc, tớ đi trước.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!