Chương 1: CHƯA TỪNG THẤY ANH TRAI NHỎ NÀO ĐẸP TRAI NHƯ TỚ SAO!

Giữa tháng chín, thời tiết vẫn oi bức.

Cửa sổ đóng chặt, điều hoà thổi gió, trong phòng học thì cực kỳ mát mẻ.

Bởi vì kiểm tra nên các ghế ngồi bị kéo cách xa nhau, chỉ có tiếng lật bài thi và tiếng bút viết.

Tô Khả Tây hoàn hồn, xoá bỏ hình ảnh của người đó trong kí ức.

Cô không kịp xem thời gian còn lại bao nhiêu mà chỉ cuống quýt kiểm tra bài thi, sau đó thì phát hiện vẫn còn phần điền chỗ trống chưa làm.

Cuối cùng cô tính qua loa trên tờ nháp thật lớn trong một lúc, đáp án thì mãi vẫn chưa tính ra nhưng tóc thì đã rụng vài sợi rồi.

Cô cuống cuồng quay đầu nhìn đồng hồ ở phía sau.

Chỉ còn một phút nữa là hết giờ.

Tô Khả Tây đành nhanh chóng điền bừa một đáp án vào chỗ trống.

Tại thời điểm dừng bút thì tiếng chuông tan học cũng vang lên trong tòa nhà giảng dạy yên tĩnh.

Trên bục giảng, giáo viên nghiêm khắc vỗ bảng đen: "Hết giờ rồi, nộp bài thi thôi. Mọi người chờ cô thu bài xong bài rồi hẳn rời đi."

Nhưng mà không chờ được giáo viên thu xong thì mấy học sinh liền đứng dậy thu dọn đồ dùng của mình rồi âm thầm chạy ra khỏi phòng học.

"Wow, hình như câu cuối cùng tớ tính sai rồi."

"Câu thứ ba rốt cuộc chọn A hay chọn C vậy,  lần đầu thì tớ tính ra A nhưng lần thứ hai lại ra C….. Cuối cùng thì chọn B."

"Đợt thi học kỳ nào cũng đều làm tớ rối tinh rối mù luôn.

"Vẫn là cuộc đối thoại đó, nội dung mà hầu như lần nào kiểm tra đều cũng có thể nghe thấy. Tô Khả Tây cất hộp đựng bút vào trong cặp rồi đi ra phòng học. Không có gì bất ngờ, cô nhìn thấy Đường Nhân chờ bên ngoài, trên vai đeo túi bóng rổ, nhìn cực kỳ phóng khoáng. Lúc đi qua đám nam sinh trên hành lang, thì ai nấy đều ngoan ngoãn chào hỏi:"Chị Nhân, khi nào chơi bóng cùng nhau nhé?"

Tô Khả Tây ôm lấy bả vai Đường Nhân, cười ha ha nói: "Chị Nhân của mấy người bây giờ muốn chạy trốn của tớ, không có thời gian quan tâm chuyện thế gian đâu. "

"Chị Tây lợi hại ghê.

"Mấy nam sinh khen lấy khen để, sau đó cười hi hi bá vai nhau rời đi. Đường Nhân liếc nhìn cô một cái:"Cậu vừa lòng chưa? "

Tô Khả Tây nói: "Vừa lòng, trong ngực ôm đại mỹ nhân sao mà không vừa lòng được chứ.

"Cô và Đường Nhân từ nhỏ là hàng xóm, nhưng lại như hai thái cực khác nhau. Đường Nhân lớn lên xinh đẹp, thành tích tốt, xếp hạng nhất của khối, còn cô thì chỉ ở mức trung bình kém, bây giờ có thể vượt qua mấy kì thi đầu tiên thì hoàn toàn dựa vào may mắn cả. Điện thoại lén giấu trong cặp sách bỗng nhiên rung lên."Che cho tớ tí với.

"Tô Khả Tây nhìn xung quanh vài lần. Đường Nhân che chắn cho cô nhận điện thoại:"Tây Tây à, mẹ con vừa bị té ngã, bây giờ đang ở bệnh viện, lát nữa con tự mình về nhà nhé. "

"Xảy ra chuyện gì vậy ạ? Ở bệnh viện nào vậy ạ."

"Bệnh viện Ba.

"Bệnh viện Ba là tên gọi tắt của bệnh viện Số Ba, mới vừa xây dựng chưa đến một năm, trùng hợp là nó cách trường học không xa, đi qua đường cái rồi đi bộ mười phút là đến. Đường Nhân thấy sắc mặt cô không tốt lắm thì hỏi:"Dì làm sao vậy? Có cần tớ đến bệnh viện cùng cậu không? "

Tô Khả Tây cất điện thoại vào, thở dài nói: "Không cần đâu, để tớ tự qua đó là được rồi.

"Cô quay đầu nhìn bảng tên phòng học phía sau. Đường Nhân vỗ đầu cô một cái:"Nhìn gì mà nhìn, phòng học cũng không phải tên là Lục Vũ đâu. "

Tô Khả Tây bị nhìn trúng tim đen thì nhảy cẫng lên.

"Dù gì tớ cũng đã theo đuổi lâu như vậy mới được mà.

"Cô bĩu môi nói. Từ sau khi kinh ngạc trước sắc đẹp của Lục Vũ lớp 11/8 hồi học kì một của lớp 11 thì cô liền quyết định ra tay. (*) Nguyên văn Kinh vi thiên nhân ( ): khi nhìn thấy thì rất kinh ngạc, cho rằng chỉ có thần tiên mới được như vậy (dung mạo, khả năng ). Nguồn : Google Lục Vũ lạnh lùng ít nói, là một học sinh giỏi tiêu chuẩn. Đến học kỳ cuối của lớp 11 thì cô mới theo đuổi được, sau đó ngọt ngào được một thời gian. Tô Khả Tây nhớ đến chuyện đã xảy ra thì lắc đầu:"Tớ đi trước đây.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!