Chương 9: (Vô Đề)

8

Ta không muốn báo thù, ít nhất là không phải với Hoàng Hậu.

Dù biết rằng ta có dung mạo giống Đoạn Quý phi năm xưa, bà cũng chưa bao giờ đối xử hà khắc với ta.

Rốt cuộc, một người mẫu thân có thể nuôi dưỡng ra hai hài tử ngây thơ, tốt bụng như vậy, làm sao có thể thực sự xấu xa được?

Nếu phải báo thù, đối tượng nên là Khương tể tướng và Thái úy. Nhưng đó là điều nằm ngoài khả năng của ta.

Thôi Hạo lại không nghĩ như vậy.

Hắn cho rằng ta nên đi xa hơn.

Trong tay hắn cầm đồ lót dính huyết nguyệt của ta, vừa mỉm cười vừa đánh giá:

"Nhà đầu đã lớn thế này, dung mạo xuất sắc như vậy mà làm tỳ nữ thì thật uổng phí. Chi bằng trở thành thị thiếp của Thái Tử, cuối năm theo Thái Tử dọn vào Đông Cung, chẳng phải có thể thu thập thêm nhiều tin tức hơn sao?"

Ta quỳ dưới chân hắn, cắn môi, không biết nên làm thế nào.

"Thiên tuế đại nhân, nô tỳ sợ rằng không có bản lĩnh đó."

"Không thử thì làm sao biết được? Hay là cần bản tọa dạy ngươi cách quyến rũ nam nhân?"

Hắn cúi người xuống, nhấc cằm ta lên, ép ta nhìn thẳng vào mắt hắn. Bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt ta, mang theo sự ép buộc.

Nhưng chỉ một lát sau, hắn lại né tránh ánh mắt ta, đáy mắt thoáng qua một tia cô đơn nhỏ bé khó nhận ra, rồi buông tay, phất tay áo bỏ đi.

Ngay khi Thôi Hạo vừa rời đi, A Diễn đẩy cửa bước vào.

Ta biết hắn vừa đứng ngoài cửa nghe lén. Từ lần trước, sau khi Thôi Hạo say rượu mất tự chủ với ta, A Diễn đã không để ta ở một mình cùng ông ta nữa.

"Có thể đừng đi được không?"

Hắn nghiêm mặt, cúi đầu tránh ánh mắt của ta.

"Như vậy có lẽ ta mới có thể giúp được ngươi."

"Ta không cần ngươi giúp ta theo cách đó!"

Giọng điệu hắn đầy vẻ kích động, khóe mắt đỏ hoe, đưa hai tay ép ta vào góc tường.

Ta ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của hắn, bóng của hàng mi dài che khuất, mang theo cảm xúc phức tạp và xáo động.

"Tiêu Tiêu, ta không thể thiếu ngươi. Bùi Trạm là Thái Tử, hắn có tất cả! Nhưng ta chỉ có một mình ngươi... chỉ có một mình ngươi... Tiêu Tiêu, ta cầu xin ngươi, đừng đi, được không?"

Nhìn hắn không ngăn được nước mắt rơi xuống, ta ngây người.

Nhiều năm qua, dù trước mặt người khác, hắn đã không còn tôn nghiêm nhưng ta biết bản chất hắn là một người cực kỳ kiêu ngạo.

Vậy mà giờ đây, Nhị hoàng tử kiêu ngạo ấy lại rơi lệ, khẩn cầu ta một cách đầy đau đớn.

Trái tim ta nhói lên, đau đớn đến mức không thở nổi. Trong một khoảnh khắc, như bị thiêu đốt bởi sự bốc đồng, ta nhón chân, bám vào vai hắn, khẽ áp môi mình lên đôi môi đẫm nước mắt của hắn.

Hàng mi dày của hắn run lên mạnh mẽ.

Hắn ngây người một lát, rồi vòng tay ôm lấy eo ta, cúi xuống đáp lại nụ hôn.

Cơn gió nóng của đêm hè len qua cửa sổ, mang theo mùi ngai ngái của hoa cỏ, hòa quyện giữa hơi thở rối bời.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!