Làm mật thám mấy tháng nay, cuối cùng ta cũng thu thập được một manh mối giá trị: Khương Thái Úy đã cài ám vệ trong cung.
Nhìn dáng vẻ ngây ngô cười của hắn, ta thầm nghĩ:
Một Thái tử ngốc như thế, không biết có thể sống đến mấy tuổi đây?
3
A Trạm bình an sống đến năm mười lăm tuổi.
Ta và Dục Nhi lần lượt trải qua sinh nhật mười ba tuổi, chỉ là trong khi sinh nhật của nàng được tổ chức linh đình trong cung, sinh nhật của ta chỉ có A Diễn và A Trạm tặng quà.
Quà của A Trạm là một cây đào được trồng trong sân Phượng Nghi Cung dành riêng cho ta.
Dựa theo ký ức về hương vị, ta đã dùng đào đó để làm ra món bánh mật đào vào mùa hè năm đó. Mọi người đều rất thích.
Khi xoa mặt bánh, ta lại nhớ tới mẫu thân mình.
Có lẽ bà đã sớm rời khỏi nhân thế rồi.
Những năm tháng cô độc trong cung khiến nỗi nhớ về bà và ca ca dần thay thế sự oán hận trước kia.
Đoàn Dư Trạch, người ấy chắc hẳn vẫn còn sống, với sự mạnh mẽ và kiên định của mình.
Ta nhớ có lần, khi không cẩn thận trượt chân từ cầu thang, hắn đã ôm ta cùng lăn xuống đất. Cuối cùng, hắn lấy thân mình làm đệm cho ta.
Nhưng sau khi kéo ta đứng dậy, hắn chỉ phủi bụi trên người rồi chạy đi như không có chuyện gì xảy ra.
Ta vẫn nhớ rõ vết bớt đỏ giống hệt của ta. Vết bớt của ta ở dưới xương quai xanh, còn của hắn ở mu bàn tay. Nếu gặp lại, ta chắc chắn sẽ nhận ra ngay lập tức.
Trong những năm tiếp theo, ta nghe theo lời Thôi Hạo, chú ý từng hành vi cử chỉ của Hoàng Hậu nhưng không thấy có gì khả nghi. Khi gặp phụ thân và huynh trưởng, bà cũng không nói thêm một lời nào thừa thãi.
Nhưng có một lần, ta thấy bà một mình núp sau cây, tay cầm cành cây tập múa như đang luyện kiếm. Trán bà lấm tấm mồ hôi.
Khi xoay người lại thấy ta, bà có chút ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ lên.
Ta tưởng bà sẽ nổi giận nhưng bà chỉ bước tới, mỉm cười xoa đầu ta.
Sau đó, khi Hoàng Hậu dẫn A Trạm và Dục Nhi đến Thọ Khang Cung thỉnh an, bà cũng dẫn ta theo.
Thái Hậu là một lão thái thái hiền từ, luôn mỉm cười nhưng sức khỏe không tốt, quanh năm luôn nằm trên giường.
A Trạm và Dục Nhi ríu rít trò chuyện bên cạnh bà.
Bà cũng vẫy ta lại, nhét vào tay ta vài hạt dưa vàng.
Thái Hậu họ Khương. Bà cũng là kẻ thù của ta sao?
Càng lớn, ta càng không thể hiểu được. Chỉ biết rằng ta không thể nào oán hận họ được nữa.
Một ngày nọ, Hoàng Hậu đột nhiên không còn thích ta nữa.
Đó là một buổi tối ngày mười lăm, khi đêm đã khuya nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa đến.
Ta bưng mấy món ăn nóng vào, bước vào tẩm điện của Hoàng Hậu.
Trong phòng ánh nến sáng rực, nhưng có vẻ trống vắng và cô quạnh.
Hoàng Hậu ngồi một mình trước bàn trang điểm, vẫn đeo châu ngọc nặng trĩu từ sáng tới tối, mà bà không chịu tháo ra, chỉ mỏi mệt cúi đầu, nhìn vào gương thất thần ngắm nghía chính mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!