Chương 18: (Vô Đề)

Tân đế Bùi Diễn mở cửa, đi tiếp tục vở diễn của mình.

Ta bật cười lớn, cười đến mức lồng n.g.ự. c quặn đau từng cơn.

Đêm đó Thôi Hạo đến gặp ta. Hắn nói hắn đã giấu Bùi Trạm ở một nơi không ai biết.

Chỉ cần Bùi Trạm còn sống, Bùi Diễn sẽ phải nghe lệnh hắn. Nếu không, hắn có thể khiến ngai vàng đổi chủ bất cứ lúc nào.

Ngoài A Trạm, những người khác đều do Bùi Diễn quyết định số phận.

Tâm phúc của hoàng hậu, Cao công công, người từng khiến hắn phải quỳ như một con ch. ó dưới chân, bị kết án lăng trì.

Thái tử phi của A Trạm, nữ tử từng muốn ném ta xuống giếng, được hắn đặc biệt ban cho hình phạt c.h.é. m ngang lưng, hai nửa thân thể đẫm m.á. u bị ném xuống giếng khô trong bãi tha ma.

Còn về Dục Nhi, Bùi Diễn ban cho nàng một ly rượu độc. Ta không hiểu, một công chúa đã xuất giá thì có thể gây ra mối đe dọa gì với hắn?

Phò mã của Dục Nhi không đồng ý đưa một tội phụ bị ban c.h.ế. t vào phần mộ tổ tiên. Thôi Hạo lén đưa nàng từ bãi tha ma về, chôn cất trong lăng viên của Tiên đế.

Ta chạm vào lá bùa hộ mệnh nàng tặng, cảm kích gật đầu với Thôi Hạo.

Dục Nhi vốn nhát gan, lại sợ bóng tối, ngủ còn không ngoan. Không biết nàng có quấy rầy phụ hoàng mình hay không.

Trong giấc mơ đêm đó, ta lại thấy nàng khi còn nhỏ, cô bé đáng yêu với gương mặt hồng hào, hai chân nhỏ đung đưa, cười khanh khách với ta.

Dục Nhi, nếu có kiếp sau, hãy làm muội muội của ta nhé.

17

Mười năm sau khi Đoạn Quý Phi qua đời, trong cung lại phong thêm một Đoạn Quý Phi mới.

Ta bị một đám thái giám khiêng cả người và giường vào Cầm Sắt cung, nơi cô cô đã từng ở.

Tân Hoàng hậu đến thăm ta, là con gái nhà tướng, nàng ta mang vẻ đẹp rực rỡ, kiêu hãnh và rất giỏi múa roi.

Nàng ta kéo ta đi ra ngự hoa viên để xem nàng múa roi, giả vờ không cẩn thận quất roi vào người ta.

Nàng ta vội vàng chạy lại, liên tục xin lỗi nhưng tiếc là ta đã giơ tay chặn kịp, roi không đánh trúng mặt. Nhìn ánh mắt nàng ta thoáng vẻ thất vọng, ta hiểu được ý đồ của nàng ta.

Nàng ta liếc nhìn ta, ánh mắt không giấu được sự so sánh bản thân với ta, bỗng nhiên ta cảm thấy có chút thương cảm cho nàng ta.

Cô gái ngốc nghếch này yêu phải Bùi Diễn, cuối cùng không biết sẽ phải c.h.ế. t thảm thế nào.

Tối đến, vẫn là Thôi Hạo đến thăm ta, hắn cau mày đầy vẻ đau lòng, nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương cho ta.

Nhiều năm qua, ta luôn cố gắng tìm lại hình dáng của phụ thân trong những ký ức mơ hồ của tuổi thơ nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, cuối cùng hình ảnh hiện lên trong tâm trí ta vẫn chỉ là bóng dáng của Thôi Hạo.

Mười năm dài như con đường cung cấm ngoài cửa Yết Đình, ta lớn lên, hắn cũng già đi.

Nhìn những nếp nhăn trên trán và tóc mai đã bạc của hắn, mũi ta chợt có chút cay cay

Với tài năng của hắn, lẽ ra hắn có thể làm quan lớn nhưng giờ đây dù có quyền thế đến đâu, hắn vẫn chỉ bị người ta mắng sau lưng là quyền hoạn yêm cẩu mà thôi.

"Thiên tuế đại nhân, xin ngài cho phép ta gặp Bùi Trạm một lần."

Ta hít một hơi, nhẹ nhàng dựa đầu vào vai hắn.

"Ngài yên tâm, ta sẽ không nói với Bùi Diễn đâu."

Hắn thở dài một hơi thật dài, ta biết hắn đã đồng ý.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!