Chương 13: (Vô Đề)

Ta kinh hãi ngẩng đầu lên, muốn chạy đến giành lấy bát thuốc nhưng cơ thể lại giống như bị đóng băng, không thể nhúc nhích. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thái hậu không chút do dự đưa tay nhận lấy bát thuốc độc, ngửa cổ uống cạn một hơi.

Khoảnh khắc sau, Hoàng thượng giật lấy bát thuốc ném xuống đất. Mảnh sứ vỡ tan, một mảnh văng lên cắt qua mặt ta nhưng ta không hề cảm nhận được đau đớn.

Ngài ngẩng đầu lên cười lớn, tiếng cười khàn đặc, hốc mắt đỏ rực, trông như một ác quỷ bò ra từ địa ngục.

"Mẫu hậu, người yêu hắn đến thế sao? Hả?"

Ngài lảo đảo lùi về phía sau, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào mẫu thân của mình.

"Không phải người từng nói, vì vinh quang của Khương gia, dù kéo dài chút hơi tàn cũng phải sống tiếp sao? Vậy mà giờ đây, chỉ vì hắn, người ngay cả vinh hoa phú quý của Giang gia cũng không cần nữa sao?"

Thái hậu không trúng độc, chỉ ngả người tựa vào cột giường, toàn thân run rẩy, nhắm mắt rơi lệ.

"Mẫu hậu, con cũng là con của người mà! Tại sao? Người nói gì đi chứ…"

Hoàng thượng quỳ xuống đất, khóc không thành tiếng, hai tay đau đớn ôm lấy ngực. Nhưng Thái hậu vẫn mím chặt môi, không thốt lên lời nào.

Sự giằng co kéo dài không biết qua bao lâu, đến khi ta tỉnh lại từ cơn chấn động, Hoàng thượng đã rời đi.

Ta không ngừng run rẩy, bò đến bên Thái hậu, ôm chặt lấy chân bà.

Nhưng bà lại như không có chuyện gì xảy ra, nhẹ nhàng vuốt tóc ta.

"Đứa trẻ ngoan, làm con sợ rồi sao?"

13

Thôi Hạo tặng ta loại kem mờ sẹo tốt nhất. Đến mùa thu, vết sẹo trên mặt ta đã mờ nhạt đến mức không còn nhìn thấy gì nữa.

Ngày lễ Trung Thu năm ấy, Dục Nhi xuất giá, đoàn kiệu hoa trải dài mười dặm, rực đỏ cả con phố Chu Tước.

Cô gái nhỏ lớn lên cùng ta hôm nay đẹp đến mức khiến ta không nhận ra.

A Trạm cưỡi ngựa dẫn đầu đoàn rước dâu, đầu cúi thấp, không nhìn rõ biểu cảm trên mặt hắn.

Không biết A Thất có mặt ở đây không, có thấy được dáng vẻ xinh đẹp nhất của tiểu công chúa không.

Ta không có gì tốt để tặng cho nàng, chỉ có thể nhét một hộp bánh đào mật vào tay nàng.

Nàng gỡ xuống lá bùa hộ mệnh luôn mang bên mình từ nhỏ, đặt vào lòng bàn tay ta, cố gắng kìm nén giọng nói nghẹn ngào:

"Mộ Xuân, chờ ngươi ra khỏi cung, nhất định phải gả cho người trong lòng mình nhé…"

Nàng không biết, ta đã có người trong lòng nhưng dường như ngày càng xa cách với người ấy.

Mùa thu ở Trường An luôn ngắn ngủi như vậy, tựa như mọi chiếc lá đều rụng sạch chỉ sau một đêm.

Khi tin tức Tương Vương qua đời truyền đến Thọ Khang Cung, ta đang bưng một chén thuốc vừa mới sắc xong.

Thái hậu chỉ thở dài một tiếng thật sâu, nhận lấy bát thuốc từ trong tay ta rồi bảo ta đi lấy một miếng bánh đào mật.

Ta vừa xoay người bưng đĩa bánh thì nhìn thấy bà bẻ đôi cây ngân châm, dùng ngón tay nghiền nát một nửa rồi rắc vào bát thuốc, sau đó uống cạn.

Sau đó, bà cất lời.

"Tiêu Tiêu là tên con đúng không?"

Bà nheo mắt nhìn ta mỉm cười, còn ta lại làm rơi đĩa trong tay, đổ tung tóe xuống đất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!