Chương 84: Phiên ngoại 4: Cuộc sống ngọt ngào

Bé Kiều An chỉ mới hơn hai tuổi vẫn chưa biết khái niệm vợ là gì, không rõ lời này là có ý gì, lại càng sẽ không vì vậy mà nghe lời, đầu tiên đôi mắt tròn xoe đen láy ngơ ngác khó hiểu nhìn Phó Bắc, sau khi nghẹn một lúc lâu mới kéo dài thanh âm mà: À - -

Trẻ em trưởng thành rất nhanh và cũng dễ uốn nắn, lớn lên trong một môi trường lành mạnh, tính tình nhát gan sợ sệt cũng chầm chậm thay đổi, dần dần trở nên vui tươi hơn.

Mỗi tuần Kiều Tây và Phó Bắc đều sẽ dẫn bé về đại viện một hai lần, đi thăm Kiều Kiến Lương và bên nhà họ Phó, Kiều Kiến Lương rất yêu thích bánh bao nhỏ này, nhưng trước mặt Chu Mỹ Hà cũng không biểu hiện quá lộ liễu, cô bé cũng đặc biệt thân thiết với ông, còn chưa vào cửa đã bắt đầu gọi ông ơi, khiến Kiều Kiến Lương vui mừng mà cười đến nheo mắt.

Đã nhiều năm như vậy, cảm giác tội lỗi trong lòng Kiều Kiến Lương vẫn chưa tiêu tán, bây giờ con gái cũng đã làm mẹ, cảm giác càng thêm khó nói nên lời, ông đối xử với bé Kiều An rất tốt, đôi khi còn có thể đón cô bé đến bên này ở một hai ngày, tự mình cố gắng chăm sóc, để vợ vợ son hai người có thời gian cho nhau, có lẽ là dùng một cách thức khác để bù đắp lại những sơ sót đã gây ra cho Kiều Tây năm đó.

Kiều Tây đều nhìn thấy trong mắt, cái gì cũng hiểu, mà không nói ra, nhưng trái tim vẫn cảm thấy mềm mại.

Về phần Chu Mỹ Hà, vài năm này không còn làm chuyện xằng bậy nữa, thật sự sống yên ổn qua ngày, những năm này vẫn luôn chăm sóc đứa con trai đang sống như người thực vật trên giường bệnh làm bà thay đổi rất nhiều, gai góc trên người cũng dần bị mài mòn, bà cũng không còn đối địch với Kiều Tây như trước kia, cũng sẽ cùng với Kiều Kiến Lương giúp trông cháu.

Hai năm trước mẹ Kiều về nước một lần, đến thăm Kiều Tây, không tìm được người ở phố Thất Tỉnh, nên chạy đến đại viện tìm, kết quả lại gặp được Chu Mỹ Hà đang ở nhà một mình, hai người phụ nữ vừa gặp mặt đã phát hỏa.

Thuốc súng ngập tràn, có lẽ là cảm thấy mẹ Kiều có tính uy hϊếp, sợ Kiều Tây và mẹ Kiều qua lại nhiều hơn, từ đó về sau thái độ của Chu Mỹ Hà với Kiều Tây lập tức biến chuyển.

Kiều Tây cảm thấy buồn cười, không tham gia vào trong đó, cô và Chu Mỹ Hà vẫn cư xử với nhau như trước kia, nước sông không phạm nước giếng, ai đi đường nấy, rất ít trao đổi với nhau.

Lúc này trở lại đại viện, Kiều Kiến Lương vẫn giống như trước kia, ôm cháu gái ra sân sau dạo chơi, hỏi Kiều Tây:

"Có phải An An lại béo lên rồi không, càng ngày càng nặng, sắp ôm không nổi nữa rồi."

Kiều Tây và Phó Bắc nuôi con rất khéo tay, nhất là trên phương diện ăn uống, cô bé không kén ăn, cho gì thì ăn nấy, lúc mới đến nhà thì gầy như que củi, bây giờ cả người đều đầy thịt, rất đáng yêu.

"Nặng thêm hai cân, hôm qua vừa mới cân xong."

Kiều Tây nói, nhéo nhéo hai bờ má phúng phính non mềm của cô bé, bánh bao nhỏ chẳng những không né tránh mà còn đưa mặt qua.

Không khí ấm áp như vậy làm Kiều Kiến Lương vui vẻ ra mặt, ông ôm bé vừa dỗ vừa đi, trêu chọc cô bé rằng nếu lại tăng cân sẽ thành bé mập mạp, cô bé nghiêm mặt lại nói đầy nghiêm túc: An An không mập.

Chọc cho Kiều Kiến Lương cười không ngừng.

Kiều Tây ở một bên nhìn, sau đó Kiều Kiến Lương ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt hơi ửng đỏ, vẻ mặt khẽ động.

Kỳ thực rất nhiều năm trước, ông cũng đã từng nhu hòa như thế, lúc ấy nhà họ Kiều còn chưa giàu lên, ông chỉ là một người đàn ông bình thường học hành không cao, lại cưới được một người vợ là sinh viên đại học, lúc đó hận không thể nâng niu mẹ Kiều trong lòng bàn tay mà che chở, hai vợ chồng đã từng ngọt ngào như thế, quả thực là tốt đẹp như một giấc mộng, sau này mẹ Kiều sinh Kiều Tây, một nhà ba người lại càng hòa thuận mĩ mãn, mỗi ngày ông đều như thế này, ôm Kiều Tây đi dạo khắp nơi, gặp được ai sẽ khoe con gái mình ra như một báu vật, đáng tiếc là, không biết điều gì đã thay đổi, không còn giống như trước nữa.

Mấy năm nay Kiều Tây đối xử với ông rất tốt, điều gì nên làm đều sẽ làm, chưa từng ghi hận, vẫn nhớ đến tình xưa, bây giờ cả gia đình cũng xem như là hạnh phúc, Kiều Kiến Lương chỉ cảm khái, nói không nên lời đến cùng trong lòng là cảm giác gì.

Kiều Tây giật mình, cuối cùng vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Buổi chiều, người một nhà đến bệnh viện thăm Chu Lâm.

Bác sĩ nói, tình hình của Chu Lâm cũng không tệ, nhưng cũng không nói khi nào có thể tỉnh lại, thậm chí cũng không nói có khả năng tỉnh lại hay không, tất cả mọi người đều biết, có lẽ vẫn chưa thể tỉnh lại.

Đã nằm trên giường bệnh nhiều năm như vậy, bây giờ Chu Lâm cũng đã hai mươi bảy tuổi, bạn cùng lứa giờ đây phần lớn đều đã kết hôn sinh con, có một số người con của họ cũng đã có thể đi mua nước tương được luôn rồi, Chu Mỹ Hà không nhịn được mà rơi nước mắt, rất thương tâm.

Kiều Tây liếc nhìn Phó Bắc, tất cả đều không lên tiếng.

Trên đường về, Phó Bắc nhắc đến Trang Khải Dương, gần đây Trang Khải Dương đang kết giao với một cô bạn gái, là kiểu sắp đi đến hôn nhân, trước kia anh ta luôn là người không chịu gò bó, vẫn luôn lông bông, bây giờ đã thay đổi, như trở thành một người đàn ông đầy ấm áp và chu đáo.

"Không phải anh ta xuất ngoại sao, trở về khi nào vậy?" Kiều Tây hỏi.

Hai ngày trước. Phó Bắc nói,

"Bạn gái là quen được ở lần du lịch nước ngoài đó, lần này dẫn về là để ra mặt gia đình, còn rất nghiêm túc."

Kiều Tây cảm khái:

"Cũng không dễ dàng gì, còn tưởng rằng anh ta sẽ độc thân đến cùng chứ."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!