Hôn lễ đã bước vào giai đoạn chuẩn bị ráo riết, mọi thứ đều được tiến hành đâu vào đấy, sau quốc khánh, hai người đi khắp nơi chụp hình cưới, hôn lễ chỉ có một lần trong đời, không chỉ một mình các cô, mà người lớn hai bên đều rất coi trọng chuyện này.
Hôn lễ được trang trí rất long trọng, nhưng không tính mời nhiều khách lắm, thiệp mời đều là do Phó Bắc viết tay, Kiều Tây thì phụ trách làm các món quà tặng khách.
Đường Nghệ và Trang Khải Dương vẫn thường đến hỗ trợ, Đường Nghệ đến nhiều hơn, dù sao cũng là bạn Kiều Tây, hơn nữa Phó Bắc yêu ai thì yêu cả đường đi, trong khoảng thời gian này đã giúp đỡ cô ấy không ít việc.
Thời gian trôi qua thật nhanh, mới chớp mắt đã đến cuối năm.
Bởi vì muốn kết hôn, Kiều Tây và Phó Bắc thường xuyên chạy về đại viện, có khi thì đến nhà họ Kiều, có khi lại về nhà họ Phó, Kiều Kiến Lương và ba Phó đều rất để ý đến chuyện này, rảnh rỗi nhiều nên còn có thể cùng nhau thương thảo chuyện về tiệc cưới, mà ông nội Phó vẫn là dáng vẻ kia, chỉ là dạo này lại suy tư rất nhiều.
Nhưng lại thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp hơn mọi người nghĩ, vào xế chiều một ngày nọ, Kiều Tây một mình về nhà họ Phó lấy đồ, trong nhà chỉ có ông nội Phó ở đây, cô sợ ông cụ lại bất mãn với mình mà nổi giận, nghĩ rằng sẽ lấy đồ rồi sẽ đi ngay, không ngờ vừa xuống lầu đã bị gọi lại.
Ông nội Phó chống gậy, bước đi không được vững vàng, đưa một hộp gỗ lớn cỡ bàn tay giao cho cô, giọng điệu cứng ngắc nói:
"Niệm Từ đưa cho cô, cầm lấy."
Niệm Từ, là tên bà nội Phó.
Trong hộp gỗ là vòng tay gia truyền của nhà họ Phó, vốn trước kia nên giao cho Lương Ngọc Chỉ, nhưng năm đó hai nhà Phó Lương đã náo loạn đến không thoải mái, mà Lương Ngọc Chỉ khi còn trẻ vẫn tâm cao khí ngạo không tôn trọng trưởng bối, nên bà nội Phó cũng không đưa cho, bởi vì chuyện này mà quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu hai người vẫn luôn không mấy tốt đẹp, vốn bà nội Phó có ý định sau này sẽ giao cho Phó Bắc, cũng coi như là truyền xuống cho thế hệ sau rồi.
Mà lúc này Kiều Tây sẽ kết hôn với Phó Bắc, nên giao cho Kiều Tây, ngoài miệng ông nội Phó không chịu thừa nhận, lấy bà nội Phó làm cái cớ.
Kiều Tây hơi sửng sốt, nhận lấy hộp gỗ, Cảm ơn ông ạ.
Cô còn muốn nói chút lời gì đó, nhưng ông nội Phó đã xoay người đi thẳng, tấm lưng còng đi thẳng ra ngoài, có lẽ là không muốn nói chuyện với nhau.
Trở lại căn hộ bên kia, nghe Phó Bắc giải thích lai lịch chiếc vòng này, Kiều Tây vẫn chưa rõ suy nghĩ của ông nội Phó, kỳ thực chiếc vòng này là chính ông quyết định giao cho Kiều Tây, bà nội Phó đã qua đời nhiều năm thế rồi, nào sẽ dự liệu được đến chuyện kết hôn.
Cô rất cảm khái, nhưng vẫn chưa rõ ràng, chuyện sẽ thế nào.
Một chiếc vòng tay cũng không thể cải thiện được mối quan hệ lúc ban đầu, vẫn là như thế.
Mùa đông năm nay ở Giang Thành không rét lạnh như năm trước, không mưa không tuyết, trời vẫn luôn quang đãng đầy nắng, mỗi ngày đều ấm áp.
Kiều Tây vẫn thường chạy đến khu mua sắm, mỗi ngày đều có rất nhiều thứ muốn mua, có một lần gặp được nhóm Vạn Tam.
Vợ Vạn Tam đã mang thai, cái thai đã lớn, đi đứng đều cần Vạn Tạm nâng đỡ, Vạn Tam cười đến híp mắt, rất vui, hận đến mức không thể nâng niu vợ mình trong lòng bàn tay.
Đã không còn nhớ rõ lần trước gặp nhau là khi nào, khi gặp lại thấy đối phương đã thay đổi không ít, trước đây Vạn Tam vẫn luôn lông bông, có chút cà lơ phất phơ, nói chuyện làm việc cũng tương đối bồng bột, hiện tại lại nhẹ nhàng và ôn hòa hơn, trên người đã không còn sự xốc nổi, nhìn thấy kiều tây còn vui tươi hớn hở chủ động chào hỏi.
"Lâu rồi không gặp, qua đây mua đồ sao?"
Kiều Tây khẽ gật đầu:
"Phải, đến mua chút đồ, hai người đi đâu vậy?"
Ra ngoài đi dạo. Vạn Tam cười nói sang sảng.
Mọi người hòa nhã nói chuyện vài phút.
Tâm tư của Tần Tứ, nhóm Vạn Tam đều đã nhận ra ít nhiều, chỉ là cho đến bây giờ không vạch trần ra, khi ấy Tần Tứ vừa rời khỏi Giang Thành, cả nhóm còn từng âm thầm oán trách Kiều Tây, đổ hết lỗi lầm về việc Tần Tứ rời khỏi đây lên cho Kiều Tây, trong lòng đầy bất mãn, nhưng hiện tại đã không còn nghĩ vậy nữa, mà còn có thể nói cười trò chuyện.
Trong lúc vô tình thoáng nhìn chiếc nhẫn trên tay Kiều Tây, Vạn Tam hơi lặng yên trong chớp mắt, sau đó lại khôi phục như thường, vui vẻ hỏi: Muốn kết hôn sao?
Kiều Tây ừm một tiếng.
Khi nào tổ chức?
Sáu tháng giêng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!