Mới bảy tám tuổi, còn chưa biết mấy thứ cong cong quẹo quẹo này, thêm việc vừa mới đổi môi trường mới, chung quanh không có ai thật tâm quan tâm đến mình, vẫn luôn lẻ loi một mình, bị oan ức thì nghẹn trong lòng.
Thế giới trẻ con luôn đơn thuần, xét đến cùng còn là vì mẫn cảm, không có người nào có thể làm cô mở lòng ra
Rất nhiều người đều là như thế, vật chất không thiếu, nhưng cô đơn, đã hình thành thói quen tự chống đỡ một mình
Hơn nữa cả hai lại còn quá nhỏ, người lớn cũng chỉ xem như là chuyện mâu thuẫn trẻ con, sẽ không quá mức để ý đến, nhiều lắm cũng chỉ âm thầm bất mãn nói vài câu, nhưng bên ngoài cũng không làm gì, cũng sẽ không chỉ trích ai.
Từ trước đến nay người lớn đều làm mọi việc chu đáo, sẽ không vì vậy mà vạch mặt, nhưng sẽ cho kẹo đứa nhỏ đang khóc, đây là đạo lý hiển nhiên rồi, ai khóc thì người đó chiếm ưu thế
Triệu Thập Hoan mang đồ ăn cho Kiều Tây nhưng trong lòng còn có một đứa đang khóc, không thể lấy ra được, cho đến khi xuống xe cũng chưa thể quan tâm đến Kiều Tây ở ghế trước
Đợi đến khi Triệu Thập Hoan và Chu Giai Kỳ đều xuống xe, Kiều Tây ngồi bên ghế phụ lái mới chuyển động, nghiêng người về phía cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài không ngừng biến đổi
Đến cửa nhà họ Kiều, Kiều Tây chào tài xế một tiếng Tạm biệt, hai tay cố sức đóng cửa lại, mang ba lô chậm rãi vào nhà
Phó Bắc ngồi phía sau, không nhìn
Mấy ngày kế tiếp, mỗi lần lên xe Kiều Tây đều ngồi một mình trên ghế phụ lái, đến trường thì yên lặng đi về phía cổng trường, không để ý đến ai.
Có đôi lần Triệu Thập Hoan gọi cô, cô đều vờ như không nghe thấy vẫn cứ bước đi
Triệu Thập Hoan liền kéo ba lô cô lại, không cho đi
"Cô bé nhỏ, tức giận sao?"
Kiều Tây nói không chút quan tâm: Không có.
"Vậy sao không để ý đến chị?"
Tôi bị muộn rồi. Kiều Tây chỉ nói vậy, kéo ba lô lại, xoay người rời đi
Triệu Thập Hoan cười khẽ một tiếng, cũng không để bụng, quay đầu đi về phía trường trung học với Phó Bắc, vừa đi vừa nói:
"Tính tình Kiều Tây thật lớn, có buồn cũng không hé răng."
Vẻ mặt Phó Bắc lạnh nhạt, nhìn không ra cảm xúc trong đó
"Cậu không chọc em ấy thì không được hả."
Triệu Thập Hoan nhíu mày:
"Mình chọc em ấy, không có mà."
Phó Bắc không giải thích
Bởi vì chuyện hộp bút, trong một thời gian rất dài học sinh trong lớp không ai dám tiếp xúc với Kiều Tây, giáo viên cũng rất khó xử, đến cùng cũng không dễ quản lý, chỉ có thể uyển chuyển nói cho các học sinh trong lớp phải hòa thuận với nhau, không thể cô lập bạn bè, có đứa nhỏ nghe lời, đôi lúc cũng sẽ nói vài lời với Kiều Tây
Gần đây nhà họ Kiều tương đối bề bộn nhiều việc, bận đến mức không rảnh chăm sóc con nhỏ, cả ngày không thấy bóng người đâu
Kiều Tây cơm nước xong thì đến phòng khách xem TV trong lúc chờ đợi, có đôi khi sẽ ra cửa nhà ngồi chờ
Mỗi lần bà nội Phó nhìn thấy, đều sẽ nói một câu:
"Thật đáng thương, haiz..."
Có đôi khi sẽ cho người giúp việc trong nhà đến gọi Kiều Tây, để cô bé đến bên đây ngồi một lát, nhưng không biết vì sao Kiều Tây không chịu đến
Phó Bắc đứng trên ban công lầu hai, gió đêm thổi đi bớt cái nóng mùa hạ, thổi vào nỗi phiền chán trong lòng, cảm giác vô cùng lo lắng bỗng nhiên vô cớ nảy sinh
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!