Chương 7: Trộm nhìn

Từ trường học về đại viện cũng không xa, Chu Giai Kỳ xuống xe trước, trước khi xuống còn lễ phép chào mọi người, chỉ là không liếc mắt nhìn Kiều TâyKiều Tây giật giật người trong lòng Triệu Thập Hoan, len lén liếc nhìn phía sau, quay người lại lại phát hiện Phó Bắc đang nhìn mình, ánh mắt Phó Bắc thâm sâu mang theo ý lạnh, nhìn đến làm cô không được tự nhiên, bất giác ôm chặt cổ Triệu Thập Hoan

Triệu Thập Hoan không thấy ánh mắt hai người tiếp xúc nhau, còn vỗ vỗ xuống lưng Kiều Tây: "Đừng lộn xộn, che tầm mắt của chị rồi."

Kiều Tây lập tức cúi người xuống, ghé vào trên vai Triệu Thập Hoan

Đều là trẻ vị thành niên, một đứa nhỏ chỉ mới bảy tuổi, tất nhiên sẽ không có nhiều tâm tư và cố kỵ như vậy, cũng không biết là có vấn đề gì

Chỉ là sắc mặt Phó Bắc vẫn luôn ảm đạm nặng nề, cho dù không biểu hiện rõ trên mặt, nhưng dư quang nơi khóe mắt vẫn luôn quét đến. Kiều Tây không hiểu đây là ý gì, một bên vô cùng thân thiết ngồi trên đùi Triệu Thập Hoan, một bên lặng lẽ nhìn người này

Bỗng Triệu Thập Hoan nhớ đến cái gì đó, đột nhiên hỏi: "Kiều Kiều, cuối tuần này có rảnh không?"

Lúc này Kiều Tây mới thu hồi ánh mắt, nghĩ nghĩ, gật đầu: "Thứ bảy có lớp, chủ nhật có rảnh?"

"Nhà bọn chị mời khách, em có muốn đến chơi không?" Triệu Thập Hoan nghiêng đầu hỏi

Lúc trước cũng không xem là quen biết, sau đó lại giống như là bạn bè thân thiết, đều sắp dính vào nhau luôn rồi. Kiều Tây à một tiếng, sau một lúc suy nghĩ thì hỏi lại: "Là sinh nhật chị sao?"

Triệu Thập Hoan cười cười: "Sinh nhật đã qua lâu rồi, chủ nhật trong nhà mời khách, chính là người quen tụ họp thôi, ai rảnh đều có thể đến."

"Được." Kiều Tây đồng ý, hiện tại ở gần nhà cô cũng không quen ai, trong lòng cô Triệu Thập Hoan cũng xem như là bạn tốt rồi, người ta mời tất nhiên sẽ đi, dù sao ngây ngốc ở nhà cũng không có việc gì, rất nhàm chán

Hai người nói chuyện thoải mái, người phía sau kia vẫn không lên tiếng cho đến khi đến cửa nhà họ Triệu, Phó Bắc nặng nề mà nói: "Triệu Thập Hoan, đến nhà rồi."

Tâm trạng Triệu Thập Hoan rất tốt, đặt Kiều Tây lên ghế rồi khom người đi xuống, đứng ở cửa xe khẩn thiết nói: "Sáng mai gặp lại, đến lúc đó mang đồ ăn cho em."

Kiều Tây còn rất hiểu chuyện, vội vẫy tay: "Cảm ơn chị, hẹn gặp lại."

Thật không biết ngại, người ta cho cái gì cũng nhận

Vốn Triệu Thập Hoan còn muốn tán gẫu đôi câu, thế nhưng tài xế lại không hiểu ánh mắt, chờ Kiều Tây nói xong thì lái xe đi mất

Trên đỉnh núi mặt trời ngã về tây, ánh sáng vàng rực rỡ, cả bầu trời như nhuộm thành màu vàng, ánh chiều tà chiếu vào cửa sổ xe, chói đến không thể mở mắt. Kiều Tây nghiêng nghiêng người, như thế có thể tránh được ánh mặt trời chiếu thẳng vào, cũng có thể thấy được phía sau xe

Phó Bắc nhắm mắt tựa vào lưng ghế, trên người được bao phủ một tầng ánh sáng nhu hòa, các đường nét trên khuôn mặt rõ nét, gương mặt lập thể có chiều sâu, môi mỏng khẽ nhếch, mắt nhắm lại nhưng vẫn có vẻ hờ hững như vậy

Cảm giác đối phương dường như hơi không vui, nhưng Kiều Tây không hỏi, dựa vào ghế nhìn một lát lại xoay người nhìn về con đường phía trước

Trong xe rất yên tĩnh, tài xế chăm chú lái xe, một câu cũng không nói nhiều

Lúc còn Triệu Thập Hoan thì còn có người nói chuyện, hiện tại bầu không khí lại có vẻ ngưng trệ, Kiều Tây ngồi không yên, lại quay đầu nhìn lại

Đúng lúc Phó Bắc đã mở mắt ra, vừa vặn bắt được, nhàn nhạt hỏi: "Nhìn cái gì?"

Kiều Tây vội nói dối: "Ngoài cửa sổ, mặt trời đã lặn xuống núi rồi."

Một câu nói dối vụng về, nhìn mặt trời thì nghiêng đầu qua nhìn là thấy rồi, làm gì phải xoay người, rõ ràng là đang nhìn lén phó bắc. Tâm tư cô gái nhỏ, thích đẹp, dáng vẻ của Phó Bắc vừa đẹp lại anh khí, như người trong TV, Kiều Tây vẫn luôn không nhịn được mà chú ý quá nhiều vào đối phương, vô tình hữu ý mà trộm nhìn

Rất nhanh đã đến cửa nhà, Kiều Tây xuống trước, cô vẫy tay với Phó Bắc, nhưng từ đầu đến cuối Phó Bắc không nhìn cô, xe đến ngã rẽ, chạy vào cửa nhà họ Phó

Ở ngưỡng cửa nhà mình đứng một lát, nhìn thấy Phó Bắc xuống xe, Kiều Tây mang ba lô vào nhà

Đêm nay mẹ Kiều đến nhà họ Phó, không biết nói chuyện gì với bà nội Phó, lúc trở về còn nói cho Kiều Tây: "Sau này đi học và tan học đều đi chung với chị, ngồi xe nhà bọn họ nhé."

Người lớn khi làm gì đều luôn muốn dính vào một chút quan hệ với người xung quanh, rồi xem như vậy mới có tình làng nghĩa xóm

Kỳ thực Kiều Tây không muốn ngồi xe nhà họ Phó, cô không thích Chu Giai Kỳ, tay níu chặt góc áo không trả lời, vô thanh vô tức mà phản đối. Tiếc rằng mẹ Kiều không để ý, xong lại nói phải đi đón Kiều Kiến Lương ăn cơm, để dì giúp việc nhanh dọn thức ăn lên, đừng để bị nguội

Kiều Kiến Lương cũng xem như là quan tâm đến con gái, vừa về đã ôm Kiều Tây đến bàn ngồi, bình thản hỏi: "Đã quen với trường học mới chưa, có theo kịp bài dạy của giáo viên không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!