Tính cách của mỗi người là bất đồng, khi có chuyện xảy ra thì phản ứng tự nhiên cũng sẽ khác nhau, theo như cách xử sự nhất quán của Triệu Thập Hoan, cô ấy sẽ không hỏi đúng sai, mà sẽ ở bên trong hòa giải, cho hai bên một bậc thang.
Xét theo phương diện lý trí, đây là cách tốt nhất.
Người xung quanh vẫn luôn duy trì thái độ bàng quan, không có người nhúng tay vào, không quan tâm ai sẽ chịu oan ức.
Bọn họ cũng chưa bao giờ để ý đúng sai, khi mãi đắm mình trong những mối quan hệ luôn đặt nặng lợi ích thì cũng sẽ trở nên vô cảm, làm chuyện gì cũng sẽ đặt lợi ích lên hàng đầu, ví dụ như hiện tại, bọn họ sẽ không ra mặt cho người nào cả, yên tĩnh vây xem toàn bộ quá trình, bởi vì bất luận giúp đỡ cho Kiều Tây hay Chu Giai Kỳ, đều có khả năng đắc tội một trong hai nhà, nhưng khi im lặng thì sẽ không đắc tội ai.
Dường như Chu Giai Kỳ đã sớm đoán được sẽ là cách giải quyết thế này, cho nên không hề sợ hãi, khi Triệu Thập Hoan ở bên trong khuyên giải, cô ta thể hiện hết sức rộng lượng, trong lúc đó còn lộ ra sự tủi thân, giống như thật sự là Kiều Tây không đúng vậy.
"Được rồi được rồi, chuyện có bao lớn, hai cô bé các em nhường nhau một bước, hôm nay đều là cùng ra ngoài chơi với nhau, đừng để không vui." Triệu Thập Hoan nói, đi đến gần Kiều Tây một chút, nâng tay muốn sờ sờ đầu cô, nhưng đối phương né tránh, cô ấy sửng sốt, tay cứng lại tại chỗ.
Trong cuộc sống này có rất nhiều người giống như Chu Giai Kỳ, từ trước đến nay đều không cảm thấy bản thân có vấn đề gì, chịu không nổi một chút bực tức, cho rằng tất cả mọi người đều phải vây quanh mình, hiện tại nghe được lời Triệu Thập Hoan nói, cô ta liếc mắt nhìn Kiều Tây, trong mắt lóe lên sự khinh thường.
Nhìn thấy được ánh mắt này, trên mặt Kiều Tây không có biểu cảm gì, cô đứng dưới nước, cảm nhận dòng nước lay động, chân dài tính toán bên dưới.
Phó Bắc đứng ở phía sau cô, âm thầm nâng đỡ, dẫn cô lên bờ.
Một tay Kiều Tây đặt bên cạnh bể, bình tĩnh dị thường, liếc nhìn Chu Giai Kỳ một chút, lại nhìn nhìn những người khác, trầm giọng nói:
"Là cô lôi tôi xuống trước, thiếu chút nữa tôi đã chết chìm luôn rồi."
Thời điểm người khác đang xuống nước lại đột nhiên kéo họ một cái, không phải kẻ ngu, thì là kẻ xấu, may là kỹ năng bơi lội của Kiều Tây tốt, nếu là người có kỹ năng bơi kém, không chừng đã bị chìm xuống đáy hồ rồi.
"Ý tốt của cô chính là cái này?"
Kiều Tây nói, trong mắt không chút độ ấm nào, toàn bộ tóc cô đều ẩm ướt, toàn bộ đều xõa trên tấm lưng trắng nõn trơn bóng, ánh mắt sắc bén, bề nghễ nhìn thẳng vào mặt Chu Giai Kỳ.
Chu Giai Kỳ biến sắc, giải thích:
"Cái gì mà lôi chứ, chỉ là kéo một chút, tất cả mọi người đều thấy mà, cô đừng nói lung tung!"
Kiều Tây không muốn nói lời vô nghĩa, đơn giản rõ ràng nói vào ý chính: Xin lỗi tôi.
Bình thường Chu Giai Kỳ làm gì đều sẽ nhịn, nhưng lần này không được.
Xin lỗi cô? Chu Giai Kỳ không đồng ý, nhìn xung quanh, nói vẻ đầy chính đáng: Dựa vào cái gì chứ?
Cô ta nói xong Kiều Tây dùng hành động nói cho cô ta biết là dựa vào cái gì, túm người lôi thẳng xuống nước, để Chu Giai Kỳ cũng thể nghiệm một chút.
Nhưng cũng không ra tay quá tàn độc, cũng không hoàn toàn lôi người vào trong nước.
Nhưng những người xung quanh đều bị dọa, ai cũng không ngờ cô sẽ làm ra hành động này, ngay cả Triệu Thập Hoan cũng choáng váng, lập tức đi qua kéo người, vội kéo Chu Giai Kỳ lên.
Chu Giai Kỳ bị dọa sợ, sau khi được kéo lên khỏi nước sắc mặt tái nhợt, cả người đều run run, vừa khóc vừa nháo, hai mắt đẫm lệ vùi vào lòng Triệu Thập Hoan.
Kiều Tây lại bị đẩy một cái, chỉ là lần này không chạm đến mép bể, mà là bị người phía sau một tay ôm lấy, ôm cô vào trong ngực không cho động.
Buông ra.
Cô ngoan cường nói.
Phó Bắc không buông ra, mà vẫn ôm lấy cô.
Nghe lời - -
Phó Bắc ôm cô nói, mềm mại bám trong nước, trấn an mà vỗ vỗ vai cô.
Nhiều năm như thế, đây là lần đầu tiên được bảo vệ rõ ràng như vậy, người này từ đầu đến cuối đều không nhúng tay, nhưng ngay từ đầu đã lựa chọn lập trường của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!