Năm đó nhà họ Kiều mới giàu lên không bao lâu, Kiều Kiến Lương cả ngày đều bận rộn việc kiếm tiền, nào có tâm trí bận tâm đến con trẻ, chủ yếu là bọn họ không quá đặt nặng vấn đề giáo dục con gái, giống như thế hệ trước vậy, lo ăn lo uống nuôi thả tự do là được, mà hai ông bà cụ nhà họ Kiều lại đã sớm qua đời nhiều năm rồi
Bảy tám tuổi là độ tuổi thích tụ tập náo loạn nhất, yêu thích kết bạn, nhưng chung quanh không có bạn cùng tuổi, cho nên Kiều Tây chỉ lẻ loi một mình
Bà Nội Phó thương xót, cho rằng vợ chồng nhà họ Kiều không có trách nhiệm, nhưng cũng không thể xen vào quá nhiều việc nhà người ta, chỉ có thể nói lúc ở riêng một chút:
"Không phải chỉ cần sinh con ra là xong, phải dạy phải dưỡng, nhà có tiền, thì đăng ký một lớp học cho con bé hay tìm mấy đứa bạn cùng lứa cho con bé cũng được, haiz, nhà này thật là..."
Phó Bắc vừa vào cửa thì nghe được những lời này, hơi liếc nhìn qua một chút
Bà nội Phó nhìn thấy, hiền lành hỏi:
"Hôm nay sao con về sớm vậy?"
"Nhóm Triệu Thập Hoan có việc phải về, nên đi trước rồi ạ." Cô nói
"Con về thật đúng lúc." Bà nội Phó cười nói:
"Tiểu Tây vừa mới về, cả buổi trưa buồn bã không vui, chạy đến ban công rất nhiều lần, vẫn luôn chờ con về đó, thật đáng thương."
Thân hình Phó Bắc dừng lại, cái gì cũng không nói
Ngày hôm sau, Kiều Tây không như thường ngày mới sáng sớm đã chạy qua đây, đến chiều cũng không thấy bóng người đâu, đoán chừng là còn tức giận việc hôm qua
Nhưng sau bữa cơm chiều thì vẫn đến đây
Lúc đó Phó Bắc đang ngồi trên sofa phòng khách, vừa thấy người đến, nâng mắt nhìn
Kiều Tây không đến gần cô, mà đi đến cạnh bà nội Phó, bà cười híp mắt hỏi:
"Sao ban ngày không đến đây, đi ra ngoài sao?"
Đến tiệm cầm đồ ạ.
Kiều Tây khẽ trả lời, vô tình hữu ý mà dùng khóe mắt liếc nhìn Phó Bắc
Tiệm cầm đồ là một cửa hàng cũ ở khu Bắc, trước kia kinh doanh cầm đồ, bây giờ được Kiều Kiến Lương mua lại làm nơi thu mua đồ cổ, người dân quanh đó vẫn quen gọi nó bằng cái tên cũ
Bà nội Phó nói người làm cắt dưa, trái cây và bánh ngọt mang lên, toàn bộ đều cho Kiều Tây ăn
Kiều Tây ngoan ngoãn ăn bánh ngọt, thường thường cùng trò chuyện với bà nội Phó, nhưng chính là không đế ý đến phó bắc
Phó Bắc tựa lưng vào sofa xem TV, không quan tâm một già một trẻ bên kia. Thẳng đến khi bà nội Phó rời khỏi, có vẻ kiều tây không mấy vui vẻ, như có như không mà đánh giá người còn lại đang ngồi đối diện kia, liên tục nhìn về bên này vài lần, tiếc rằng người kia không đáp lại, đứa nhỏ ăn bánh ngọt xong thì đi khỏi
Lúc bà nội Phó đi ra thì không thấy người đâu, khó hiểu hỏi:
"Người đâu, đi đâu rồi?"
Đi rồi ạ.
Đi một mình sao?
Phó Bắc không nặng không nhẹ mà ừm một tiếng
Bà nội Phó tức giận, giáo huấn:
"Trời tối muộn, con bé còn nhỏ như vậy, sao con cũng không gọi người trong nhà đưa em về."
Bóng đêm bên ngoài yên tĩnh khôn cùng, khắp nơi đều tối đen, nếu xảy ra chuyện gì thì rất nguy hiểm. Phó Bắc không hé răng, làm bà nội Phó không nhịn được mà nói thêm vài câu, nhà họ Phó cái gì cũng tốt, ở trong mắt người khác thì là một gia đình rất lợi hại, nhưng bà nội Phó biết rõ, trong nhà này, chỗ nào cũng được, chỉ là tình người lại rất đạm bạc
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!