Đèn trong quán bar mờ ảo, du͙ƈ vọиɠ dưới ánh sáng mờ mờ trỗi dậy, cảnh xuân kiều diễm, trong không gian nhỏ hẹp sự nồng nhiệt càng trở nên không chút cố kỵ, tất cả đều cùng ngưng kết lại với nhau, tạo nên một bầu không khí buồn tẻ diễm tục, trong bầu không khí này, không nhìn rõ cụ thể cảnh tượng ở phía xa, lại tạo nên một cái nhìn khác biệt.
Đứng ở một bên, nhìn cử chỉ của hai người vô cùng thân thiết.
Kỳ thực khoảng cách giữa Kiều Tây và Tần Tứ còn khoảng một bàn tay, tuy nhìn thân mật như vậy, nhưng cái gì cũng chưa làm, Tần Tứ đến chạm cũng chưa chạm tới Kiều Tây.
Nhưng từ xa nhìn đến lại là một chuyện khác, Tần Tứ chỉ hơi khoát tay một chút, đã trông giống như đang muốn ôm lấy Kiều Tây rồi, cô kề bên Kiều Tây nói rất lâu, đều chỉ là những câu hỏi bình thường.
Phải như Vạn Tam và bạn gái anh ta, mới chính là kiểu thân mật như keo như sơn, ôm lấy nhau, cảm giác như còn có thể thân mật hơn chút nữa, quả thực là ghen chết người khác.
Kiều Tây cũng không nhìn thấy nhóm người Phó Bắc, người bên cạnh đưa rượu đến, cô không tiện từ chối nhiều, nồng độ rượu không cao không dễ say, nhưng khi vừa đưa ly đến bên miệng, dường như nhớ đến điều gì đó, cuối cùng đặt ly xuống, chuyển sang nước giải khát.
Cũng không phải tiệc xã giao, uống hay không đều được, sẽ không có người ép.
Sau khi đến quán bar, trung tâm của nhóm người lại biến thành Tần Tứ, nhưng Tần Tứ có chút không yên lòng, nói chuyện với người khác cũng hơi chút có lệ, mấy người bạn nhận thấy tâm của cô không ở nơi này, dần dần cũng không đến quấy rầy, nhóm thì lại về ghế ngồi, nhóm lại hòa vào đám đông.
Di động trong túi rung lên một cái, lấy ra xem, là số lạ, tin nhắn quảng cáo, Kiều Tây không để ý, lại cất di động vào trong.
Tần Tứ không chút dấu vết lướt nhìn, để ý lại như không để ý đến Kiều Tây, thường thường đáp một hai câu, cũng sẽ không đặt hết lực chú ý trên người Kiều Tây.
Cho nên từ đầu đến cuối Kiều Tây cũng chưa phát hiện ra Tần Tứ có điều gì dị thường, cảm giác cũng không khác gì với trước kia, Tần Tứ vẫn là dáng vẻ đó, lười nhác lại uể oải, cả người như không có sức sống.
Phó Bắc ngồi trước quầy bar, trên mặt không có chút biểu cảm, dư quang vẫn luôn nhìn về hướng bên kia.
Tâm tình Trang Khải Dương khá tốt, tự mình pha chế rượu cho hai người trước mặt, ông chủ vừa đến, các nhân viên rất thức thời nhường chỗ cho bọn họ.
Bất chợt Trần Thạc nói chuyện với Phó Bắc, sự yêu thích thời niên thiếu đến hiện tại dĩ nhiên đã tan thành mây khói, năm trước đã đính hôn, cô dâu xinh đẹp hào phóng, cũng là người Giang Thành, lần này trở về là để chuẩn bị cho hôn lễ, nhớ đến giao tình khi xưa thuận tiện giúp cho Phó Bắc chút việc.
"Sau này ở lại Giang Thành lập nghiệp, hay chỉ về cưới vợ thôi?" Trang Khải Dương hỏi.
"Còn chưa quyết định xong, xem sắp xếp của cô ấy thế nào." Trần Thạc nói, vẻ mặt tươi cười đầy hạnh phúc.
Trang Khải Dương gõ gõ bàn, hỏi một câu:
"Đang nghĩ gì vậy, xuất thần cũng đã nửa ngày rồi."
Phó Bắc thu hồi ánh mắt, Không có.
"Mệt mỏi thì về sớm nghỉ ngơi đi, hai ngày này cũng mãi bận trước bận sau rồi.".
Phó Bắc không đáp lời, đưa ly lên nhấp một ngụm, không biết đang suy nghĩ điều gì. Chỗ bọn họ ngồi ánh sáng mờ mờ, từ phía xa không thể nhìn rõ, chính giữa lại có nhiều người như vậy, rất khó bị phát hiện.
Thấy sắc mặt cô thật sự không đổi, Trang Khải Dương cũng theo tầm mắt cô nhìn qua, thấy được Kiều Tây ở bên kia, cùng với đám người Tần Tứ.
Bất chợt, Kiều Tây cúi đầu xuống, tóc trước trán buông xuống, Tần Tứ đưa tay lên vén tóc ra sau tai giúp cô, động tác quá mức tự nhiên ái muội, gái thẳng cũng rất ít khi có những hành động này với nhau, huống chi Kiều Tây không thẳng, Kiều Tây ngẩn người, Trang Khải Dương nhìn một màn như vậy cũng sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Phó Bắc.
Trên mặt Phó Bắc vẫn là vẻ bình tĩnh như cũ, êm ả hơn cả biển cả vô biên, lạnh nhạt đến mức khó có thể tin được, chỉ là ngón tay thon dài của cô đang cầm lấy ly rượu rất chặt, các đầu ngón tay đều trắng bệch.
Giống như có giác quan trong lòng, Tần Tứ dường như nhận thấy có người nhìn lén về bên này, dựa theo cảm giác mà tìm kiếm, liền thấy nhóm người Phó Bắc.
Lần đầu tiên nhìn thấy, cô còn chưa xác định cuối cùng có phải hay không, dù sao cũng chưa từng gặp mặt, vừa mới nhìn kỹ lại, đã xác nhận được, tuy rằng cho đến bây giờ Kiều Tây chưa từng nhắc đến, nhưng cô biết quan hệ giữa Kiều Tây và Phó Bắc không đơn giản, cũng quen biết vài năm, không khó để nhìn ra trong lòng Kiều Tây không chứa người khác, lần đầu tiên gặp Phó Bắc cô đã biết.
Tình cảm quá mức khắc sâu, dù cho hai người vờ như không biết nhau, cũng không thể che dấu hết được.
Huống chi cách đối xử của Kiều Tây với Phó Bắc như vậy, còn có thể là gì nữa chứ.
Cách thật xa, cho dù không thấy rõ, nhưng hai người vẫn đối mặt nhau. Tần Tứ có chút thái quá, khiêu khích lắc lắc ly rượu, làm ra động tác như muốn ôm lấy Kiều Tây, đến một nửa thì tay chuyển hướng, chuyển thành mở một lon nước cho Kiều Tây.
Kiều Tây chưa từng phát hiện ra, vẫn ở một bên tán gẫu với bạn gái Vạn Tạm, theo thói quen nhận lấy lon nước.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!