Chương 36: Tâm sự thiếu nữ

Cục diện rối rắm cuối cùng cũng kết thúc dưới ánh sáng, đèn đã được bật lên, toàn bộ phòng khách được chiếu sáng, ngoài cửa sổ hạt mưa tí tích rơi không ngừng dường như có thể nhìn thấy được từng hạt, thế giới bên ngoài dưới cơn mưa trở nên mơ hồ không rõ, ngay có hình dáng đều bị mài đến không còn hình.

Đêm mưa lạnh mát, xóa tan cơn nóng khốc liệt phiền muộn của mùa hè để lại, chỉ còn lại dự lạnh lẽo và yên tĩnh.

Yên tĩnh nhất chính là Phó Bắc, mấy phút trước còn đang giằng co quyết tuyệt với Kiều Tây, ngay sau đó đã khôi phục lại như thường, bình tĩnh tự chủ đến mức quái dị, xem như vừa rồi không hề phát sinh chuyện gì.

Vì vừa bước đi, ảnh hưởng đến vết thương đã khô máu, miệng vết thương lại rướm máu.

Cởi giày cao gót, Phó Bắc ôm Kiều Tây đến bên sofa, cứ vậy đi chân trần và nửa quỳ trước mặt Kiều Tây, im lặng không nói gì giúp xử lý vết thương. Người này vẫn luôn như thế, cố chấp lại dịu dàng, sẽ không làm chuyện gì quá đáng, nhưng cũng sẽ không lui bước, yên lặng mà cố chấp.

Ngọn đèn chiếu xuống người cô ấy, hiện ra một vòng tròn, ngay cả sợi tóc cũng có thể thấy được rõ ràng, tóc đen dính nước, phía sau quần tây xám bị thấm ướt, cô khom người, nhưng không cong đầu gối, chạm đến đường biên.

Đã nói đến mức này, Kiều Tây không hiểu cô ấy đang kiên trì điều gì, hoặc là đang trốn tránh cái gì.

"Đừng để vết thương thấm nước, ngày mai tôi mang thuốc ngừa sẹo đến, vài ngày sau sẽ đỡ hơn." Phó Bắc nói, thanh âm vẫn trầm ổn như trước.

Kiều Tây không động, nhìn thẳng vào cô,

"Cô đây là đang trốn tránh sao?"

Phó Bắc rất bình tĩnh, Không có.

Vậy thì là gì?

Người này không trả lời.

Kiều Tây luôn thẳng thắn, làm theo ý mình, không thích mấy thứ cong cong quẹo quẹo này, Phó Bắc thì không hẳn vậy, có đôi khi quả quyết rõ ràng, có đôi khi lại tương phản, mà khi đối mặt với Kiều Tây phần lớn đều là tương phản, cũng như chính lúc này.

Chưa bao giờ đối diện trực tiếp.

Im lặng làm cho người ta căm tức, nhưng như thế cũng có thể là một lối thoát.

Sau khi về nước, Kiều Tây tìm cô, mọi việc hiện tại, bất luận là tốt hay xấu, đều chứng minh cách này có hiệu quả.

Phó Bắc khắc chế ẩn nhẫn, có lẽ trời cao tạo cơ hội, mưa rơi ào ào như tát nước, vẫn chưa dừng lại, trời mưa quá lớn, đêm nay người ở lại nơi này.

Có thể là niệm tình đêm nay đối phương giúp bản thân nhiều việc đến thế, cô ấy không đi, Kiều Tây không phản đối, rửa mặt xong thì vào phòng ngủ, mà Phó Bắc ngủ ở phòng khách, đến phòng cho khách cũng không cho chọn.

Kiều Tây ngủ không sâu, suy nghĩ cứ lộn xộn cả đêm, nửa đêm mơ mơ màng màng lăn qua lăn lại, không ngờ lại đụng trúng chỗ da ở đầu gối, thiếu chút là bị đau đến tỉnh.

Đèn phòng khách cả đêm không tắt, ánh đèn sáng đến chói mắt.

Không muốn giằng co với đối phương, Kiều Tây chỉ đơn thuần là không muốn quan tâm, dù sao cũng cứ tùy người này, hết thảy đều mặc kệ.

Đến hơn ba giờ sáng, trong phòng khách truyền đến tiếng động, đáng tiếc Kiều Tây đã sớm ngủ say, nằm trên giường không chút động tĩnh.

Cô ngủ cũng không yên giấc, nửa đêm cứ năm mơ liên tục, mơ thấy có gì đó chen vào trong chăn, chậm rãi áp trên người mình, cô cực lực muốn mở mắt ra nhìn nhưng lại không mở được, cuối cùng cô mệt mỏi, thỏa hiệp tùy ý đối phương ép buộc. (*Ed: cái này là bị bónk đè nè)

Kỳ thực người nọ cũng không làm gì, chỉ là nhẹ nhàng ôm lấy cô.

Cảnh tượng trong mộng thay đổi, biến thành lần thứ hai cùng Phó Bắc phát sinh quan hệ, sau khi kết thúc, cô mệt mỏi nằm xuống đưa lưng về bên kia, tấm lưng trơn bóng hoàn toàn hiển lộ, một góc chăn khoác lên đến ngực.

Mỗi một lần, cô đều sẽ không làm cho Phó Bắc một chút nào, chỉ hưởng Thụ đối phương ra sức mà không cho một chút hồi báo. Phó Bắc để ở phía sau, cũng là ôm Kiều Tây như thế, dung túng những hành vi này, hơi thở nóng rát dày đặc nơi cổ, như từ sống lưng tiến vào sâu bên trong tứ chi, ngứa ngáy cắn xé cô.

Phó Bắc ấn vào nơi mềm mại nhất trên người cô, chạm vào nơi trái tim đang thong thả đập từng tiếng vang dội.

Chờ đến khi Kiều Tây mở mắt ra, Phó Bắc cứ thế từ trên cao nhìn xuống cô, nắm lấy mắt cá chân tinh tế của cô, cúi người...

Trong mơ cũng không cảm nhận được rõ ràng, nhưng bởi vì đã từng chân thật phát sinh, nên lại khắc sâu dị thường, khi tia nắng đầu tiên lọt vào nơi cửa kính, Kiều Tây bỗng dưng tỉnh lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!