Chương 29: Tần Tứ đã trở lại

Lời này không giống như là đang nói Lương Tấn Thành, mà giống như đang giải thích chuyện nào đó, khi người này nói chuyện khẽ cúi đầu, tóc dài để xõa khẽ rơi bên tai, nhẹ nhàng dán vào bên sườn mặt cô

Kiều Tây không muốn nghe mấy thứ cong cong quẹo quẹo này, phiền chán quay mặt đi, nhìn tàn lửa đỏ đang còn âm ỉ cháy trên giá nướng.

Dáng vẻ này thật sự làm người ta thấy ghét, cái lạnh bạc vạn năm không đổi, vĩnh viễn lạnh nhạt bình tĩnh, lại đè nén kiềm chế.

Kiều Tây tránh ra, nhịn xuống cơn tức trong lòng, dập tắt lửa than, khắc chế tính tình mà lên lầu.

Phó Bắc vẫn luôn đi theo, theo sát phía sau.

Trên hành lang vẫn còn vài người bạn chưa vào phòng, đứng tán gẫu bên ngoài, nhìn thấy các cô thì nhiệt tình gọi một tiếng, trước mặt bạn bè Kiều Tây làm như không có chuyện gì, hàn huyên vài câu thì đi về phòng.

Đột nhiên Phó Bắc gọi cô lại.

Trên hành lang trống rỗng, không còn ai khác, Kiều Tây không dừng lại, cũng không quay đầu, chỉ là khi cô ấy gọi thì theo bản năng khựng lại, rồi mới tiếp tục đi về trước, cho đến khi mở cửa vào phòng, chặn người ở bên ngoài.

Phó Bắc không lại theo vào, đứng ngoài cửa vài phút, cho đến khi có người từ hành lang bên kia đi đến, thấy cô đứng trước cửa phòng Kiều Tây, dùng ánh mắt tò mò nghiên cứu mà đánh giá, cô mới rời đi.

Đèn trong phòng sáng lên, Kiều Tây liếc nhìn cửa phòng đóng chặt, lại đi tắm rửa rửa mặt.

Sau khi lên giường, bỗng nhiên cô chú ý đến ở tủ đầu giường có một bó hoa hồng nằm đó, từ sáng đến giữa trưa đi vào cũng không thấy, bên trong bó hoa có một tấm thiệp, nhưng bên trên trống không, một chữ cũng không có.

Có lẽ là người bạn nào đó đã đặt vào, cô không quá để ý. Biệt thự cho thuê sẽ trả trước mười một giờ, hôm sau khoảng mười giờ rưỡi mọi người mới dọn dẹp xong, Đường Nghệ đến bên này, nhìn thấy bó hồng, ngạc nhiên hỏi: "Ai tặng vậy?"

Kiều Tây mang túi xách lên vai, "Không biết, không để ý thấy ai đưa."

Đường Nghệ ôm hoa ngửi ngửi: "Còn rất đẹp, một bó to, cũng ôm không hết."

Một bó hoa to như thế, nếu ai ôm đến, chắc chắn mọi người có thể thấy được, nhưng không bị chú ý chỉ có thể là vào lúc xế chiều, lúc ấy tất cả mọi người đều đang chơi, ai rời khỏi cũng sẽ không phát hiện được.

Hai người cũng không hỏi nhiều, khi rời khỏi biệt thự, mọi người giúp mang quà đặt vào xe Jeep của Kiều Tây, có người cười nói: "Màu sắc của hoa rất hợp với xe."

Đều là sắc đỏ diễm lệ, nồng nhiệt lại phô trương.

Đường Nghệ đặt hoa vào ghế sau, còn cô ngồi vào ghế phụ lái, Kiều Tây đếm lại số người, không thấy bóng dáng Phó Bắc đâu, đang tự hỏi người đi đâu, thì một người bạn đến nói: "Kiều Kiều, bạn của cậu có việc đi trước, nói mình báo với cậu một tiếng."

Cả đám đều bận, cả ngày không rảnh nghỉ, Kiều Tây chỉ nhẹ gật đầu, gọi mọi người, xe từng chiếc từng chiếc chạy vào thành phố, vì đang trong thời gian làm việc, trên đường về không bị kẹt xe, đến phố Thất Tỉnh cũng vừa đến thời gian cơm trưa, cô lại mời mọi người ăn bữa cơm.

Về nhà, mở di động ra, tám giờ sáng Phó Bắc gửi tin nhắn cho cô, đoán chừng là đi vào lúc đó.

Muộn một chút thì Kiều Kiến Lương đến, hôm qua ông đã qua bên này, hôm nay lại đến một chuyến, Kiều Tây đã sớm nói với ông sinh nhật sẽ không về nhà, để ông không cần qua, thế mà hôm qua ông vẫn đến, chắc chắn sẽ không thấy người.

Kiều Tây giữ ông lại ăn cơm chiều, ông hưng phấn giúp nấu cơm, thức thời mà không nhắc đến hai mẹ con họ Chu, còn khoe mang quà đến đây, vui vẻ hì hì nói: "Sang năm chúng ta cùng nhau đón sinh nhật, đến lúc đó ba nấu cơm xào rau cho con, con phụ trách ăn là được."

Đời này Kiều Kiến Lương sống khá bi kịch nhưng cũng xứng đáng, vừa sáng suốt nhưng cũng không sáng suốt, ở trước mặt Kiều Tây xem như là tự hiểu rõ, cái gì cũng hiểu, nhưng lại làm thất bại mọi việc. Kiều Tây không muốn bình phán ông thế nào, chỉ vừa nấu canh vừa nói: "Cơm nước xong tôi đưa ba về."

Tránh nói đến chủ đề kia, không đồng ý nhận.

Kiều Kiến Lương hiểu rõ lại giả vờ hồ đồ, tiếp tục làm việc, hỏi cô dạo này thế nào, cuối cùng, uyển chuyển hỏi Kiều Tây đã mở quà ông tặng chưa, Kiều Tây thẳng thắn nói: "Quà tặng đều để hết trong phòng, chưa rảnh để mở."

Một chút ông cũng không để ý, lau tay nói: "Không phải con thích dây chuyền kim cương sao, nên mua cho con hai sợi, kiểu dáng đều là kiểu đang thịnh hành bây giờ, rất thích hợp với các cô gái trẻ như con."

Kiều Tây dừng một chút, không nói chuyện.

Thích dây chuyền kim cương, đã là chuyện lúc mới mấy tuổi rồi, hồi nhỏ cái gì cũng không hiểu, nên yêu thích mấy thứ lấp lánh sáng chói, sau khi trưởng thành thì thấy không có gì để thích. Kiều Kiến Lương tự cho là đã chọn đúng quà, nhưng sự quan tâm và hiểu biết về con gái mình chỉ dừng lại lúc mười mấy năm về trước, còn có tác dụng gì chứ.

Thật lâu sau, lâu đến nỗi nước trong nồi canh đã sôi ùng ục, Kiều Tây mới nói: "Sau này đừng mua, dây chuyền kim cương không hợp với quần áo của tôi."

Kiều Kiến Lương nhất thời nghẹn lời, "À" một tiếng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!