Phó Bắc biết được địa chỉ thuê biệt thự từ Kiều Kiến Lương, đã sớm đoán được Kiều Tây sẽ không chờ, cô đến trễ hơn Triệu Thập Hoan hai phút, vừa cầm quà xuống xe, từ xa đã nhìn thấy một màn này.
Ba người cùng nhau lớn lên, tính cách khác nhau, năm đó quan hệ rất tốt, nhưng vật đổi sao dời, cho đến bây giờ tuy ngoài mặt ở chung rất bình thản, nhưng chung quy đã có kẽ hở.
Từ trước Triệu Thập Hoan đều là người bị kẹp ở giữa, hiện tại đã có hướng riêng, nếu không đã không đến nỗi đi gặp riêng Kiều Tây trước.
Sau khi rối rắm, Kiều Tây vẫn không đẩy người ra, nhẹ giọng trả lời: Cảm ơn.
Lúc này Triệu Thập Hoan mới buông ra, khôi phục lại dáng vẻ bình thường, đưa quà cho cô, nói vài câu chúc mừng đơn giản.
Dù sao cũng là ngày vui, trước mặt các bạn bè, Kiều Tây vẫn biểu hiện thong dong lạnh nhạt, khi Phó Bắc đến tặng quà, cô không có biến hóa gì, vẻ mặt chỉ khẽ động.
Phó Bắc cũng nói: Sinh nhật vui vẻ.
Kiều Tây nhận quà, trong phút chốc cũng không biết trả lời thế nào, cũng may Đường Nghệ hưng phấn nói:
"Người đã đến đông đủ rồi, trước đi vào đã, đừng đứng hết bên ngoài như vậy."
Một đám người ào ào đáp lại, hỗ trợ chuyển toàn bộ quà sinh nhật vào phòng khách.
Biệt thư cho thuê cũng không lớn, nhưng sân sau đều có bàn bi
-a và đầy đủ mọi thứ, lầu hai lầu ba đều là phòng một người, họ sẽ nghỉ ở đây một đêm, còn việc Triệu Thập Hoan và Phó Bắc có ở lại hay không, phải tùy vào ý muốn và lịch trình của hai người họ.
Phó Bắc xem như chưa từng thấy cảnh Triệu Thập Hoan ôm lấy Kiều Tây, không có phản ứng gì, bởi vì hầu như cô đều không biết những người này, cũng không thân, mọi người chơi rồi lại uống rượu, vây quanh nhân vật chính hôm nay là Kiều Tây.
Vẫn là Triệu Thập Hoan rót cho cô ly rượu, cô nhận lấy nhưng không uống, để qua một bên.
"Có thể làm quen với bạn của Kiều Kiều, đừng đứng một mình."
Tính tình Phó Bắc là thế, từ nhỏ đến lớn cũng không thay đổi gì, chẳng qua trong các mối quan hệ, những người đó hướng về phía bối cảnh nhà họ Phó nên đều sẽ chủ động đến gần, cho nên dù cho cô có lãnh đạm, thì người khác cũng đều sẵn sàng dán vào cô, nhưng ở nơi này, không có ai biết cô là ai, chỉ cho là bạn của Kiều Tây.
Kiều Tây ở trong đám người, là nhân vật chính của ngày hôm nay, nhóm bạn bè đều vây quanh cô, lúc thì chơi bóng, lúc thì nói chuyện phiếm, không khí thập phần hòa hợp.
Cô dùng dư quang thoáng nhìn Phó Bắc và Triệu Thập Hoan, không biết hai người đang nói chuyện gì, Triệu Thập Hoan thường hay cười cười, trên mặt Phó Bắc không có ý cười, còn nhíu nhíu đầu mày.
Như là nhận ra cô đang nhìn đến bên này, Phó Bắc nhìn qua, cùng ánh mắt cô giao nhau.
Kiều Tây lập tức không dấu vết mà dời tầm mắt, nhìn về phía khác.
Có người gọi điện thoại đến, là Tần Tứ
Cô chào mọi người một tiếng, đến sân vườn yên tĩnh phía sau nghe điện thoại.
Phó Bắc nhìn bóng lưng vội vã đi ra ngoài của cô.
Có vẻ như Tần Tứ mới tỉnh ngủ, giọng nói bởi vì thức đêm mà có hơi chút khàn khàn, khó cho cô còn nhớ đến hôm nay là ngày gì, vừa tỉnh ngủ đã gọi điện thoại đến.
Nhưng người này không mở miệng trước, là Kiều Tây nghe được bên kia vang lên tiếng sột soạt, hỏi: Chị đang làm gì đó?
Tần Tứ chậm chạp trả lời: Rời giường.
Kiều Tây buồn cười: Ngủ mấy tiếng?
Dù sao cũng học nghệ của cô ấy ba năm, cô vẫn tương đối hiểu người này, Tần Tứ lúc nào cũng tùy tiện, không có định tính, vừa về nước, còn không thấy bóng người đây, có lẽ lại đi tìm mấy người hồ bằng cẩu hữu ở ngoại ô thành phố nào đó rồi, Kiều Tây lười quản, chẳng quan tâm, Tần Tứ không nói gì, một lát sau, mới nói:
"Hôm qua có chút việc, đi ra ngoài một chuyến."
Tối hôm qua ngủ cùng như không ngủ, nói không chừng là thức suốt đêm, bằng không cũng không mệt đến thế.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!