Chương 22: (Vô Đề)

Buổi giao lưu cũng không phải phong tục truyền thống, cái gì mà xem biểu diễn hát múa ăn uống, ngược lại rất buồn chán, người chủ trì giới thiệu hàng loạt, đại biểu và lãnh đạo, lại điểm danh vài vị giảng viên được đánh giá cao, chẳng hạn như tài năng học thuật đến từ giang đại, các vị giáo sư lớn tuổi có uy tín, còn có những anh tài trong nhóm giảng viên mới, bao gồm cả Phó Bắc

Thu Ý Nùng đại diện bên Giang Đại lên phát biểu, khí chất tự nhiên và phóng khoáng sẵn có, nhận được một tràng vỗ tay thật lớn

Lại vừa đúng lúc, Kiều Tây là người thứ hai của đội nghi thức đi ra, phụ trách đứng bên cạnh Thu Ý Nùng khi cô ấy phát biểu, cô không nhìn Phó Bắc dưới khán đài, cử chỉ dáng vẻ như một bức tượng.

Cô và Thu Ý Nùng cũng cao tương đương nhau, tướng mạo hai người đều xuất sắc, một người mặc váy dài, một người mặc sườn xám, đứng chung một chỗ rất được chú ý

Đường Nghệ đứng ở cửa đại sảnh mỉm cười nhìn lên sân khấu, vô cùng vừa lòng, giáo sư hướng dẫn liên tục khen cô tìm được đúng người, bình thường nhìn Kiều Tây khá tản mạn, vừa bước lên sân khấu đã tỏa ra đầy khí chất, dáng người cô uyển chuyển, eo thon chân dài đường cong tinh tế, mặc sườn xám thoạt nhìn tao nhã lại có chút thành thục gợi cảm, mang đậm nét phụ nữ Phương Đông

Kiều Tây và Thu Ý Nùng bị chụp rất nhiều ảnh, là một trong những tư liệu sống của buổi giao lưu này, sau này sẽ được đăng lên trang web chính thức của Đại học Bách Khoa.

Đường Nghệ đưa ảnh cho Kiều Tây xem, hỏi:

"Có thể dùng được không, nếu cậu không đồng ý thì mình đổi cái khác."

"Không cần hình lãnh đạo sao?"

Loại trường hợp tuyên truyền chính thức này, phải chú ý rất nhiều trong việc chọn ảnh, và là điều ưu tiên đặc biệt quan trọng

"Lãnh đạo chắc chắn sẽ được đặt trước."

Đường Nghệ nói, lật đi lật lại những hình khác,

"Hình cậu thì đặt phía sau, có người đẹp thì sẽ hấp dẫn số lượng người xem hơn."

Kiều Tây buồn cười: Tùy cậu.

Trên sân khấu, Phó Bắc đang phát biểu, từ trước đến này ở trước công chúng người này đều rất nghiêm trang, cẩn thận tỉ mỉ, cô nói chuyện chậm rãi, tiếng nói rõ ràng, nhưng cũng không quá công thức hóa như mấy lãnh đạo

Có người nhịn không được nhỏ giọng khen:

"Thật không hổ danh là giáo sư được mời về, lời như châu ngọc, tìm không ra nửa điểm sai sót."

Người đàn ông bên cạnh cũng phụ họa theo:

"Bài phát biểu cô Thu cũng khá tốt, đúng là đại diện của Giang Đại, ai cũng đều ưu tú."

Kiều Tây nghiêng người liếc nhìn lên sân khấu, người nọ đã phát biểu xong, cô lặng im không tiếng động đi ra ngoài từ cửa sau, ra ngoài hít thở không khí, đứng tầm hai phút lại đi về phía sau sân khấu, sau khi kết thúc còn phải lên sân khấu chụp hình chung

Vừa đếu hậu trường, thì Phó Bắc nói xong đi xuống, lại về bên cạnh Thu Ý Nùng. Thu Ý Nùng tươi cười dịu dàng, người vừa ngồi xuống thì ghé đến gần nói nhỏ, Phó Bắc nghe xong gật đầu, nhìn lướt qua trên sân khấu

Cái chức danh giáo sư này vừa thần thánh lại cao quý, nhưng ở đây cơ bản đều cùng ngành, đối với mọi người mà nói hội thảo giao lưu chính là buổi xã giao ở nơi làm việc, sau khi hoạt động kết thúc lại đến chụp ảnh chung, sau cũng không ai rời khỏi đại sảnh, tất cả đều tụ thành tốp năm tốp ba trao đổi đàm luận

Đường Nghệ được giáo sư hướng dẫn mang đi gặp mặt các giảng viên khác, cố ý giúp đỡ một phen

Các nữ sinh đội nghi thức và người chủ trì đều rất thông minh, nắm lấy cơ hội trao đổi với cái giảng viên, trường học còn khá đơn thuần, chờ đến khi vào xã hội rồi thì nào còn có chuyện tốt như vậy, vào công ty chỉ có quan hệ hợp tác và cạnh tranh, hiếm khi có người sẽ giống như các giảng viên vô tư giải đáp thắc mắc giúp mình

Kiều Tây ở lại chờ phía sau sân khấu, nhàm chán mà nghịch điện thoại

Hậu trường chính là một căn phòng, cửa mở, không mở điều hòa, oi bức, lại ngây ngốc ngồi trong này một lúc, thật sự nóng không chịu được nữa nên lại đi ra ngoài hít thở

Ban đêm ở Đại học Bách Khoa khá yên tĩnh, trong không khí tràn ngập mùi lá cây hư thối, ánh sáng đèn đường mỏng manh, bên trong và bên ngoài quả thực chính là hai thế giới

Cô đi dưới ánh sáng đến chỗ cửa đại sảnh, phía sau là bóng đêm vô tận

Để tránh quấy rầy đến đường nghệ, chỉ có thể tự tìm một chỗ không người yên tĩnh chờ ở bên ngoài

Trong đại sảnh, tiếng nói chuyện không dứt

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!